Chương 943:
Lê Hương bước nhanh ra ngoài, trên cơ bắp tinh tế mềm mại đã lắm tấm một tầng mồ hôi, mi tâm thanh tú chau lại, cô tựa lưng lên vách tường lạnh như băng, cô há to miệng thở dốc, vừa rồi cô không có diễn kịch, lúc cô kêu “đau” với Mạc Tuân cũng là lúc chất độc trong người cô đã phát tác.
Trên mặt đau như dao cứa, da thịt như thể muốn nứt ra, cảm giác đau đớn này khiến cả thân thể mềm mại cô đều run lên.
Cô không thể ngã xuống ở đây.
Cô không muốn ngã ở buổi tiệc đại hôn này.
Cô không thể để cho Mạc Tuân chứng kiến cảnh này.
Cô phải rời khỏi đây.
Lê Hương ngồi dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng đi hai bước, liền va phải một người, Thượng Quan Đẳng xuất hiện.
Thấy được Thượng Quan Đằng, bước chân của Lê Hương ngừng lại.
Sau khi Thượng Quan Đằng đi tới Đế Đô cũng không có động tĩnh gì, bởi vì mục tiêu của hắn ta là… Lê Hương, hắn một mực tại chờ Lê Hương xuất hiện.
Hiện tại Thượng Quan Đằng nhìn Lê Hương, cặp mắt màu lam lộ ra ánh sáng cực nóng đến vặn vẹo, quá giống.
Thực sự quá giống?
Ánh mắt Thượng Quan Đằng lưu luyến trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ đầy tiên khí của Lê Hương, ngũ quan tỉnh xảo chói mắt, hàng mày liễu, chóp mũi thanh tú, ngay cả đôi môi củ ấu đỏ bừng đều có cái bóng của Lâm Thủy Dao năm đó.
Thượng Quan Đẳng lộ ra vài phần si mê, lúc này hắn ta chạm phải cặp mắt trong vắt của Lê Hương, lúc hắn ta đang nhìn Lê Hương, Lê Hương cũng đang nhìn hắn.
Lê Hương thản nhiên mà ung dung đánh giá Thượng Quan ; Đẳng đối diện, hiện tại cô mặc chiếc váy đen dài đứng thẳng, cặp mắt kia như chứa dòng suối trong vắt, ánh nước chảy róc rách lại cất giấu mũi nhọn nhàn nhạt.
Thượng Quan Đằng lúc này bị một thân khí độ ung dung của Lê Hương háp dẫn, hắn câu môi: “Cô biết tôi là ai sao?”
Lê Hương mỉm cười: “Thượng Quan Đằng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Thượng Quan Đằng đến gần Lê Hương: “Có ai từng nói với cô chưa? Cô rất giống mẹ cô?”
Chỉ là, Lâm Thủy Dao càng thêm sáng rực xinh đẹp, ngây thơ rực rỡ, mà Lê Hương một thân khí độ càng giống như là…
người Lệ gial Nhìn Lê Hương, Thượng Quan Đẳng liền được nhắc nhở đây là đứa con mà Lâm Thủy Dao cùng tên đàn ông khác sinh ra, đây là hợp thể gen hoàn mỹ nhất trên đời, Lê Hương hoàn mỹ thừa kế tất cả bộ gen ưu tú của hai người Lệ Quân Mặc và Lâm Thủy Dao.
Lê Hương nghệch cái đầu nhỏ: “Ông biết mẹ tôi?”
“Đâu chỉ là biết, mẹ cô đã từng là vị hôn thê của tôi, là vương hậu của tôi, thế nhưng cô ấy không chọn tôi, mà là lựa chọn một tên phàm nhân, mang thai cô.” Nói đến chỗ này, trong cặp mắt màu lam kia của Thượng Quan Đẳng liền tràn ra phẫn hận cùng không cam lòng.
Lê Hương đã biết, đây là một người yêu mà không được đền đáp, hắn ta ở trong tình yêu lâu dài và dòm ngó của mình mà vặn vẹo tâm trí.