Chương 800:

 

Anh bảo cô buông Mạc Tử Tiễn ral Đây là lúc nào rồi, lực chú ý của anh sao lại rơi vào vấn đề này chứ? Liêu Chiêu Đệ thấy Mạc Tuân tới, thực sự là giận không chỗ phát tiết, nhưng một roi ban nãy quất quá đã, lúc này bà ta quơ roi da lại quất lên trên người Mạc Tuân.

 

Thằng nghiệt chủng, khi anh còn bé bà ta không nên chỉ là bức điên anh, đưa anh vào bệnh viện tâm thần, lúc đó bà ta nên bóp chết anh, phải tạo ra vụ án ngoài ý muồn giết chết anh?

 

Liễu Chiêu Đệ vô cùng hồi hận, hiện tại bà ta lại dốc hết khí lực vụt roi lên người Mạc Tuân.

 

Lúc này Mạc Tuân vươn bàn tay to, ôm một đầu vai oánh nhuận của Lê Hương, bá đạo kéo cô vào trong ngực mình, sau đó anh nhẹ nhàng nâng mí mắt, một đôi mắt sâu như hồ băng nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ. Ngay lúc roi da phất xuống, anh nhanh như chớp vươn bàn tay to còn lại, ở giữa không trung kéo lại cái roi da kia.

 

Roi da ngừng lại, Mạc Tuân lạnh lùng nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Điên đủ chưa?”

 

Liễu Chiêu Đệ muốn lôi roi da về, nhưng bà ta giật thế nào roi da cũng nằm im không nhúc nhích trong lòng bàn tay Mạc Tuân.

 

Hiện tại Liễu Chiêu Đệ đã tức đến sôi máu, mặt mày dữ tợn, bà ta đang định hành động, thế nhưng lúc này Mạc Từ Tước đi đến, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt bà ta: “Hai đứa con trai đều bị cô đánh rồi, cũng nên hết giận, đừng làm loạn cái nhà này lên.”

 

Liễu Chiêu Đệ suýt chút nữa hộc máu, bà ta làm loạn? Bà ta làm loạn cái gì? Rốt cuộc là ai mới là người làm loạn cái nhà này? Thế nhưng trong lòng Liễu Chiêu Đệ cho dù tức đi nữa, cũng không dám phát điên nữa, Mạc Từ Tước là chủ nhân cái nhà này, ông là người định đoạt, bà ta chỉ đành nghe lời.

 

Liễu Chiêu Đệ không cam lòng thả roi da xuống.

 

Trên người Mạc Tuân và Mạc Tử Tiễn đều rướm màu, Mạc Từ Tước nhìn về phía người hầu nữ cạnh cửa: “Gọi bác sĩ tư nhân qua đây, băng bó cho hai vị thiếu gia.”

 

Người hầu nữ cạnh cửa đã sợ đến không dám thở mạnh, nhận được lệnh Mạc Từ Tước, liền như mọc cánh chuồn đi thật xa, đi gọi bác sĩ.

 

Bác sĩ tư nhân chạy tới, Lê Hương dùng kéo cắt áo sơ mi trên người Mạc Tử Tiễn, trên người anh chẳng chịt vết thương, bị đánh đến bong da tróc thịt hiện tại áo sơ mi đã dính chặt vào trên miệng thương đầy máu của anh.

 

Bác sĩ nhanh chóng tiến hành xử lý, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Tiễn trắng bệch, trán rịn ra lớp mồ hôi lạnh.

 

Lê Hương nhanh chóng cầm khăn lau mồ hôi cho anh, khẽ hỏi: “Tử Tiễn, đau không?”

 

Mạc Tử Tiễn lắc đầu: “Không sao.”

 

Lúc này một ánh mắt u oán rơi vào trên hai người, Mạc Tuân ngồi trên ghế sa lon đối diện, anh lạnh mắt nhìn dáng vẻ ân cần săn sóc của Lê Hương vây quanh Mạc Tử Tiễn.

 

Cùng là bị thương, ấy thế mà cô chỉ quan tâm mỗi Mạc Tử Tiễn?

 

Vậy anh là gì chứ? Vết thương trên người anh này lại do bảo vệ cô đấy?

 

Lúc này một cô ý tá xinh đẹp đi tới, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của Mạc Tuân: “Mạc tổng, tôi giúp ngài cởi áo sơ mi ra trước nhé.”

 

Khuôn mặt của y tá xinh đẹp kia đỏ hồng nhìn Mạc Tuân, đưa tay ra.

 

Lúc này Mạc Tuân ngẳng đầu, ánh mắt sắc bén âm lãnh quét tới cô y tá kia, ý tứ uy hiếp, cô dám chạm vào tôi thử đi? Cô y tá kia sắc mặt trắng nhợt, người cũng cứng đờ.

 

Lúc này Mạc Tuân nhấc chân, trực tiếp đạp ngã ghé, đồ đạc trên ghế rơi ào ạt xuống thảm, anh không vui mím môi nói: “Lê Hương, có phải mắt cô mù rồi không, tôi cũng bị thương, lẹ cái chân qua đây băng bó cho tôi!”

 

Mạc Tuân gây ra động tĩnh lớn như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung tới, Lê Hương cũng nhìn sang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play