Chương 799:

 

“Mấy năm nay mẹ đặt toàn bộ hy vọng lên người con, con không thích cạnh tranh, không thích tranh đoạt, không thích kế nghiệp, có cái nào mẹ không chiều con? Thế nhưng chuyện này con quá đáng rồi, con lại vì Lê Hương hủy đi danh dự của mình!”

 

“Tử Tiễn, mẹ muốn con lập tức thanh minh ngay, làm rõ chuyện này!”

 

Mạc Tử Tiễn nhìn Liễu Chiêu Đệ, lắc đầu: “Mẹ, lời nên nói ban nãy con đã ở dưới lầu nói rồi. Thứ nhất, con và Lê Hương từ hôn, thứ hai, là con phản bội có bạn gái mới!”

 

Cả người Liễu Chiêu Đệ cứng đờ, bà ta run run chỉ tay vào Mạc Tử Tiễn: “Mày! Mày! Tốt, tốt lắm, tao nuôi mày lớn như vậy, còn không trông cậy vào mày sau này chăm sóc nuôi lại tao. Mày cứ không nghe lời như vậy, con trai tao nuôi không phải để cho con Lê Hương kia hưởng, thay vì để mày bị hủy hoại trong tay con đấy, chả bằng tao đánh chết mày trước!”

 

Liễu Chiêu Đệ đã sớm nỗi điên, bà ta tìm một cây roi da, sau đó quơ roi da trực tiếp quất lên người Mạc Tử Tiễn.

 

Mạc Tử Tiễn không tránh, “vút” một tiếng, roi da quất lên người anh, áo sơ mi trắng trên người thắm ra máu tươi.

 

Liễu Chiêu Đệ lại vút thêm vài roi.

 

Mạc Tử Tiễn cũng không tránh, hứng chịu toàn bộ roi da quất lên mình, áo sơ mi trắng bị đánh đến rách, lộ ra vết thương máu me đầm đìa bên trong.

 

Mạc Tử Tiễn không rên một tiếng, yên lặng nhịn, thái độ này của anh ngược lại càng thêm chọc giận Liễu Chiêu Đệ, Liễu Chiêu Đệ hệt như phát điên, hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, vụt chết đứa con trai này cho hả giận?

 

Lê Hương lên lầu, cô vừa đến cửa thư phòng liền nghe được tiếng roi quất bên trong, cô nhanh chóng đẩy cửa thư phòng ra, đúng lúc thấy được Liễu Chiêu Đệ quơ roi da, lại một cái roi da phải rơi vào trên người Mạc Tử Tiễn.

 

Đôi mắt sáng của Lê Hương chọt co rụt lại, cô nhanh chóng chạy lên trước, nhào qua ôm lấy Mạc Tử Tiễn: “Đừng đánh nữal”

 

Roi da mang theo làn gió bén nhọn hướng đến người Lê Hương.

 

Lê Hương nhanh chóng nhắm mắt lại, đợi cảm giác đau đón truyền đến.

 

Vụt một tiếng, tiếng vút roi da truyền đến, làm da đầu người ta tê rần.

 

Đau quá.

 

Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương cũng nhăn lại, thế nhưng rất nhanh cô đã ý thức được không thích hợp, bởi vì…

 

không hề đau chút nào.

 

Thật giống như cái roi không vụt đến người cô vậy.

 

Vậy nó vụt lên ai chứ? Lê Hương ngước mắt, một khuôn mặt tuấn tú tinh xảo nhanh chóng xông vào trong tầm mắt của cô, vậy mà lại là…

 

Mạc Tuân?

 

Mạc Tuân theo chân cô lên lầu, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh sải bước rộng qua đây, trực tiếp vươn cánh tay rắn chắc của mình bảo vệ cô trong ngực mình, một roi này của Liễu Chiêu Đệ cũng liền rơi lên người anh.

 

Hiện tại tư thế ba người khá là quái dị, cô ôm thật chặc Mạc Tử Tiễn, Mạc Tuân lại từ phía sau che chở cô, cô kẹp ở giữa hai anh em họ.

 

Hàng mi cánh bướm của Lê Hương run rẫy, giật mình mù mịt nhìn anh: “Sao… sao anh lại tới đây?”

 

Mạc Tuân đã trúng một roi, hơn nữa còn là Liễu Chiêu Đệ đánh, khuôn mặt tuấn tú đã âm trầm có thể nặn ra nước, anh lãnh lẽo không vui nhìn cô, từ trong cỗ họng gần lên từng chữ: *Bây giờ cô đang ôm ai đó, không muốn tay nữa đúng không, mau buông ral”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play