Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1880


2 năm

trướctiếp

Chương 1880:

 

Lần tình cờ gặp gỡ trên đầu đường Đề Đô năm ấy đã là pháo hoa sáng chói nhất cả đời này của Mạc Tử Tiễn, anh từng trải qua tình hận sân dục, yêu mà không có được, năm ấy 27 tuổi anh tuy lặng lẽ lùi khỏi cuộc đời này, nhưng trọn đời anh đã viên mãn.

 

Tình thâm không thọ, Mạc Từ Tước là thế, Mạc Tử Tiễn cũng vậy.

 

Mạc Tuân và Lê Hương về tới hoàng thất Hoa Tây, Mạc Tuân rất nhanh đã ngã xuống, với thân thể anh trước mắt, bồi Lê Hương đi đoạn đường này đã đến cực hạn lớn nhất của anh.

 

Bác sĩ đeo mặt nạ dưỡng khí cho Mạc Tuân, viền mắt Lê Hương đỏ bừng đứng ở bên giường, cô nhìn Mạc Tuân chật vật hít thở, mỗi một lần hít ra thở vào đều phủ lên trên mặt nạ dưỡng khí một tầng sương trắng.

 

Lê Hương cầm tay Mạc Tuân, nước mắt mơ hồ viền mắt, song một chữ cũng không nói được.

 

; Mạc Tuân biêt trong lòng cô cực kỳ bi ai, cô vẫn mặc đồ đen như cũ, bên tai cắm một đóa hoa trắng nhỏ, mới từ trước mộ Mạc Tử Tiễn trở về, hai tay của cô rất lạnh, lạnh không chút nhiệt độ.

 

“Quán… Quán…” Anh cật lực gọi tên cô.

 

Lê Hương gật đầu, dùng sức gật đầu: “Dạ… Mạc tiên sinh, em ở đây…”

 

Mạc Tuân chậm rãi giơ tay lên, muốn thay cô lau nước mắt.

 

Nhưng bây giờ anh một chút khí lực cũng không có, bàn tay đến giữa không trung, liền rơi xuống.

Cả nhà tải app truyệnholađọc tiếp nhiều nhé!

Lê Hương nhanh chóng kéo tay ñ anh, đặt trên gương mặt tràn đây nước mắt của mình, cô rũ xuống hàng mi ẩm ướt, đặt mặt mình vào lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng mà ỷ lại vuốt ve.

 

Cô không thể lại mắt đi.

 

Trong khoảng thời gian này, cô mất đi rất nhiều rất nhiều người.

 

“Lê tiểu thư,” Lúc này bác sĩ chính đi tới thấp giọng nói: “Đây là dấu hiệu nguy kịch của Mạc tiên sinh, quãng thời gian này Mạc tiên sinh dựa vào thuốc tây và nghị lực cường đại đến được mức này, khả năng không còn cách nào đi tiếp với cô, chúng ta phải mau chóng giải ra phương trình cuối cùng mà Prof. Mạc lưu lại, chỉ cần giải thành công, Mạc tiên sinh liền có thể cứu.”

 

=Ồ “Thê nhưng Prof. Mạc chước hoa trọn đời, y thuật đã đến trình độ thiên phú thực sự làm người ta theo không kịp, chúng tôi vận dụng đoàn đội tỉnh anh toàn cầu đứng đầu mấy tháng nay đã gấp rút giải mã lại vẫn chưa thể giải được, cho nên, phương trình cuối cùng này chỉ có thể giao cho Lê tiểu thư cô.”

 

“Lê tiểu thư, thời gian của cô không còn nhiều nữa, chỉ có 48 giờ đồng hò, trong 48 giờ đồng hồ này chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo toàn Mạc tiên sinh, một khi qua 48 giờ đồng hồ, Mạc tiên sinh… sẽ đi tới hồi cuối.”

 

“Lê tiểu thư, cô bây giờ là toàn bộ hy vọng của Mạc tiên sinh.”

 

Lê Hương không ngừng rơi lệ, : nghẹn ngào không lên tiêng.

 

“Lê Hương, đừng… đừng sợ, anh tin tưởng… tin tưởng em…” Mạc Tuân khàn khàn cắt tiếng.

 

Lê Hương trong làn nước mắt ngắng đầu, cô không ngừng lắc đầu, cặp mắt sáng nay đã mê man: “Mạc tiên sinh, xin… lỗi, em cảm thấy… em làm không được…”

 

Vừa mới nghe nói tin dữ của Mạc Tử Tiễn, trong lòng cô cực kỳ bi ai khó chịu, nhưng cô ngay cả cơ hội khổ sở cũng không có, lại đến lúc nói lời từ biệt với Mạc Tuân.

 

Lê Hương từ 19 tuổi từ nông thôn trở về, một đường vượt mọi chông gai, dũng cảm tiến tới, cô chưa từng có mắt đi dũng khí.

 

Nhưng đến cửa ải sinh ly tử biệt này, cô đột nhiên chùn bước, bởi vì… những thứ này đều là người cô yêu.

 

Vì yêu, mà khiếp đảm.

 

“Lê Hương…” Mạc Tuân cật lực dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cô, tuy nước mắt càng lau càng nhiều: “Không sao, anh giao chính mình cho GIN “Lê tiểu thư, Mạc tiên sinh hiện tại phải vào phòng vô khuẩn, chúng tôi chờ tin tốt của cô.” Lúc này bác sĩ va y tá đẩy Mạc Tuân đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp