Chương 1879:

 

Anh vì cô rút ra Hiên Viên kiếm, phục hưng Lan Lâu.

 

Anh chỉ mới…27 tuổi, vậy mà đã dừng lại vĩnh viễn.

 

Tất cả thương tổn đều là giả, phía dưới từng âm mưu đều là anh lưu luyến tình thâm dịu dàng chờ đợi, Lê Hương cả đời này cũng không nguyện ý thua thiệt người khác, tích thủy chỉ ân, dũng tuyền tương báo*, nhân sinh sợ nhất b chính là phụ lòng, thê nhưng, Mạc Tử Tiễn trở thành tiếc nuối và nỗi đau sâu đậm nhất trong đời cô.

 

*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Một thành ngữ [email protected], ý chỉ việc sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.

 

Lê Hương vươn đôi tay run rẫy, che kín khuôn mặt nhỏ của mình, một giây như thế cô thất thanh khóc rống, mặc cho giọt lệ nóng bỏng xuyên qua kế tay.

 

Viền mắt của Mạc Tuân đỏ bừng, anh vươn tay ôm Lê Hương vào trong lòng, tối nay ánh trăng mông lung, bi thương như là thuỷ triều nhấn chìm bọn họ.

 

Mạc Tuân và Lê Hương lập tức khởi hành, trở về Hoa Tây, Mạc Tử Tiễn lúc đi một mình, bọn họ bây giờ trở về nhìn anh.

 

Mạc Tử Tiễn sinh ở Đế Đô, là Mạc gia nhị công tử, nhưng anh không chôn ở đế đô, không dời vào mộ lĩnh Mạc gia, anh chỉ mai táng ở bờ sông Lạc Thủy.

 

Lê Hương mặc áo khoác đen, đứng lặng trước bia mộ, lúc này Hoa Tây đã vào mùa rét lạnh nhất, trên bia mộ có ảnh chụp của Mạc Tử Tiễn, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa ấy ở nơi này bị tuyên khắc thành vĩnh hằng.

 

‘ Mạc Tuân ngôi trên xe lăn, thư ký bên người thấp giọng nói: “Chủ tịch, lão phu nhân đã biết tin dữ của Tử Tiễn thiếu gia, trong một đêm hoa râm đầy tóc, may mắn có bác Nhân Nhân ở cạnh, chỉ là… Tử Tiễn thiếu gia cuối cùng là con cháu của Mạc gia, thiếu gia sinh ở Đế Đô, lão phu nhân cũng lên tiếng, chúng ta có nên mang… Tử Tiễn thiếu gia về nhà không ạ?”

 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương bên bờ sông, đoạn đường trở về này, cô không nói nữa, hiện tại cô yên lặng ở bên cạnh Mạc Tử Tiễn, anh không đi qua, cũng không quấy rầy, bởi vì anh biết, đây là thời gian của cô và Mạc Tử Tiễn.

 

Mạc Tuân khế mở môi mỏng: “Hậu sự Tử Tiễn là ai làm?”

 

“Là Dịch Dịch tiểu thiếu gia ạ.”

 

Mạc Tuân chậm rãi câu môi, sau đó lắm bẩm nói: “Vậy được rồi, ý của Dịch Dịch chính là ý của Tử Tiễn, về nhà, về nhà nào?”

 

Đ Tỉ ế Đô, đó không phải là nhà của Tử ến.

 

Tử Tiễn từ nhỏ đã rời nhà, rất sớm đã bắt đầu lưu lãng tứ xứ, là tự chăm mình lớn lên.

 

Mạc Tuân ngắng đầu, nhìn về phía bờ sông, đại chiến năm đó của Hoa Tây Lan Lâu cùng Giao Nhân, máu của tô tiên Lan Lâu nhuộm đỏ nửa bờ Lạc Thủy, sau đó đêm kia Tử Tiễn rút ra Hiên Viên Kiếm, rặng mây đỏ khắp bầu trời, từ đó về sau, nước sông Lạc Thủy cũng đã được rửa sạch hết rồi.

 

Hiện tại toàn bộ nước sông trong suốt thấy đáy, sóng gợn lăn tăn, bên tai truyền đến tiếng nước lưu động róc rách, bờ sông từng hàng Thường Thanh, đã là dáng vẻ khe nhỏ sông dài, năm tháng tĩnh ninh.

 

“Cậu nhìn kìa.” Mạc Tuân thấp giọng nói.

 

Cái gì?

 

Thư ký theo ánh mắt Mạc Tuân nhìn lại.

 

“Cậu nhìn đi, Lan Lâu ở bờ bên kia, bởi vì Lê Hương ở đó, cho nên Tử Tiễn ở chỗ này, Tử Tiễn, sinh vì cô mà đến, chết hóa thành đá Trường Thanh, đỗ lại bên cô. Đâu là nhà của Tử Tiễn, Đế Đô không phải, Mạc gia cũng không phải, nơi có cô, mới là nhà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play