Chương 1793:
Mạc Tử Tiễn tới.
Xuất hiện trong thư phòng Thượng Quan Đẳng.
Ngày hôm nay Mạc Tử Tiễn khoác áo choàng đen, tuấn nhan như ngọc, anh đứng trước cửa sổ sát đất, đôi con ngươi đen trong trẻo rơi trên mặt Thượng Quan Đẳng, chậm rãi câu môi: “Lê Hương đang trên đường tới Hoa Tây rồi, Thượng Quan Quận Chúa, ông đã chuẩn bị xong chưa?”
Hai ngày trước, lúc Thượng Quan Đằng nhận được điện thoại của Mạc Tử Tiễn, gã rất kinh hỉ, gã vạn lần không ngờ Mạc Tử Tiễn lại sẽ hợp tác với gã.
Vì vậy, gã nắm giữ rồi tình báo trực tiếp, luôn là có thể tìm được Lê Hương trước tiên.
“Mạc Thần y, Lê Hương nhất định là vì Hiên Viên kiếm mà đến, để phòng ngừa ngoài ý muốn, chúng ta hiện tại nên bắt lấy cô ta, dù sao hành tung của Lê Hương Mạc Thần y rõ như lòng bàn tay mà.”
Mạc Tử Tiễn nhìn Thượng Quan Đẳng: “Tôi rõ hành tung của Lê Hương như lòng bàn tay, nhưng bây giờ thời cơ chưa chín, Lê Hương không phải muốn đi vào tổ miếu rút Hiên Viên kiếm sao, chúng ta để cô ấy đi vào.”
“Lẽ nào Mạc Thần y có diệu kế gì?”
“Thượng Quan Quận Chúa, ông thực sự muốn để Thượng Quan Tuân kế thừa vương vị của ông? Trước không nói Thượng Quan Tuân xem ông như cừu địch, để mặc dòng máu Xích Tử kế thừa vương vị, sợ rằng Thượng Quan Quận Chủ thâu đêm đều không thể chợp mắt nhỉ?”
Thượng Quan Đằng mang Thượng Quan Tuân về hoàng thành, để Thượng Quan Tuân làm Quận Chúa, đây vốn là chuyện khiến người ta rất hồ nghi, hiện tại tâm tư bị vạch trần, Thượng Quan Đằng hừ lạnh một tiếng, : : : gã sao có thê là thật tình muôn đề Thượng Quan Tuân kế thừa vương vị chứ, gã chỉ lợi dụng Thượng Quan Tuân tới kìm hãm Lê Hương, càng muốn để dòng máu Xích Tử tùy gã sử dụng.
Mạc Tử Tiễn thờ ơ nhìn tâm cơ lộ ra trong mắt Thượng Quan Đẳng: “Thượng Quan Quân Chủ, chúng ta không bằng liền thừa cơ hội vào tổ miếu đó, đem Thượng Quan Tuân cùng Lê Hương một lưới hết.”
“Mạc Thần y, dù là Thượng Quan Tuân hay là Lê Hương, đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ngươi thật sự nắm chắc?”
Mạc Tử Tiễn nhàn nhạt nhếch môi móc: “Tôi sẽ tự mình giải quyết Thượng Quan Tuân.”
Thượng Quan Đẳng lộ ra vài phần nghi ngờ: “Mạc Thần y, Thượng Quan Tuân là anh cả ruột của ngươi, ngươi thực sự hạ thủ được à, hơn nữa ngươi à một đời thần y, tại sao sẽ đột nhiên tham dự vào những âm mưu này, còn đến giúp ta, Mạc Thần y, ngươi không sẽ à gián điệp hai mặt đấy chứ!”
Mạc Tử Tiễn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tuần mỹ dung nhan nhàn nhạt, tìm không thấy vui giận: “Tôi không có anh cả, từ nhỏ không có, hiện tại càng không có, tôi không hiểu, vì sao anh ta có tất cả, tôi lại không có, những thứ này cũng nên là của tôi, và Lê Hương, tôi nhất định phải có được cô ây.”
Y : Nói rôi Mạc Tử Tiên nhìn vê phía Thượng Quan Đằng: “Thượng Quan Quận Chúa, tôi không phải giúp ông vô điều kiện, tôi giúp ông đạt được mục đích, ông phải đưa vương vị của ông cho tôi.”
Mạc Tử Tiễn muốn thay thế Thượng Quan Tuân, làm Hoa Tây Quận Chúa.
Hơn nữa, anh còn muốn có được Lê Hương.
Giang sơn và mỹ nhân, anh đều muốn.
Thượng Quan Đẳng từ trong tròng mắt đen trong trẻo của Mạc Tử Tiễn thấy được không cam lòng và dã tâm, những thứ này loại bỏ đi nghỉ ngờ của _ gã, gã “ha ha” cười to nói: “Tử Tiên, ngươi cũng là huyết mạch hoàng tộc Hoa Tây chúng ta, truyền ngôi cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải thay ta hoàn thành một chuyện.”
“Yên tâm đi, Thượng Quan Tuân tôi sẽ giải quyết, còn về phần Lê Hương… ông không được chạm vào cô ấy, Lê Hương có giáo huấn lang bí thuật thiên cổ, Thượng Quan Quận Chúa, lẽ nào ngươi không muốn?”
Nhắc tới giáo huấn lang bí thuật, Thượng Quan Đẳng cũng nhớ tới cái đêm kinh tâm động phách kia, cũng là cái đêm làm gã thay đổi chủ ý.
Gã lúc đầu muốn cho Lê Hương trực tiếp biến mất, thế nhưng rất rõ ràng đề Lê Hương còn sống có ý : nghĩa lớn hơn nhiêu.