Chương 1787:

 

Lê Hương đi tới nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô, cô đẩy cửa ra, đi vào, bên trong là Họa Phi.

 

Lúc này Họa Phi thấy được Lê Hương bèn “ha ha” cười to: “Lan Lâu Công Chúa, nghe nói ngươi gần đây rất thảm, người thân chết vài đứa, chính mình thành tội phạm bị truy nã, trước đây ta đã cảnh cáo ngươi thế nào, ta đã nói ngươi không phải là đối thủ của Giao Nhân Tộc Công Chúa bọn ta.

 

Nhiều năm trước, tổ tiên Lan Lâu các ngươi đấu không lại Giao Nhân, nhiều năm sau, Lan Lâu các ngươi vẫn là bại tướng dưới tay Giao Nhân Tộc bọn tai”

 

Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương treo nụ cười thản nhiên, cô k nhướng chân mày lá liêu tinh xảo: “Phải không? Đến tột cùng ai thua ai thắng, ~”

 

đêm nay có thể thấy rõ.

 

“Có ý gì?” Họa Phi nghi ngờ nhìn Lê Hương: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi có phải lại có âm mưu gì quỷ kế đúng không?”

 

“Ngươi đoán xem.”

 

“Hứ, có tỏ ra vẻ thần bí! Lan Lâu Công Chúa, ta khuyên ngươi thấy rõ hiện thực đi! Ngươi bây giờ đến bản thân cũng nửa bước khó đi, sao có thể đấu với bọn ta?”

 

Lê Hương cũng không trả lời vẫn đề này, cô chỉ đi lên trước, giải khóa dây thừng trên vách tường, sau đó kéo Họa Phi ra ngoài.

 

Š n Họa Phi đã bị nhốt ở chỗ này hơn một tháng, tối tăm không ánh mặt trời, hiện tại đột nhiên đi ra, hít thở được không hí trong lành, khóe môi của bà ta móc ra một nụ cười quỷ dị.

 

Nhưng rất nhanh Họa Phi liền nhận ra không thích hợp, bởi vì Lê Hương mang theo bà ta đi vào trong vùng rừng rậm phía trước bên kia.

 

Cánh rừng đó vừa nhìn vô tận, giống như một vực sâu đen ngòm có thể nuốt chửng người, đây chính là sức mạnh thần bí nguy hiểm đến từ chính tự nhiên, ở đêm hôm như vậy, đặc biệt dọa người.

 

Họa Phi đều rợn cả tóc gáy, thế nhưng : Lê Hương đi vê phía trước, trong tay lôi dây thừng kéo bà ta, từng bước chân đều đi kiên định thong dong, trên đỉnh đầu mơ hồ có ánh trăng sáng trong độ qua đây, càng làm cô thêm vài phần xuất trần.

 

Họa Phi càng thêm nghi hoặc: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

 

Lê Hương không quay đầu lại, chỉ mở miệng: “Đi đâu đó một chút.”

 

Đi đâu đó một chút?

 

Đáp án này làm cho Họa Phi sắp hộc máu, nào có ai đêm hôm lại đến trong rừng đi đâu đó? Đi bộ à?

 

Lúc này bước chân của Lê Hương chậm rãi ngừng lại, cô quay đâu, nhìn về phía Họa Phi: “Ngươi không phải đã thông báo cho người Giao Nhân Tộc sao?”

 

Nụ cười quỷ dị vừa rồi của Họa Phi nhanh chóng cứng đờ, bà ta khiếp sợ nhìn Lê Hương: “Làm sao ngươi biết?”

 

Giao Nhân Tộc có một ám hiệu liên lạc bí mật, ám hiệu này một khi phát ra ngoài, người của Giao Nhân Tộc sẽ nhanh chóng chạy tới.

 

Hiện tại Hoa Tây và Giao Nhân đều đang Lê Hương, muốn bao vây giết chết Lê Hương, nhất là Giao Nhân Tộc, Lê Hương hiện tại lộ diện, Giao Nhân Tộc sợ rằng đã khuynh sào phát động, tuyệt không bỏ qua cơ hội này.

 

Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng: “Họa Phi, bằng không ngươi nghĩ ta mang ngươi đi một vòng là đang làm gì? Dắt chó đi dạo? Không phải, ngươi không thú vị bằng chó.”

 

“Ngươi!”

 

“Đêm nay có kịch hay, ta đang chờ ngươi gọi người Giao Nhân Tộc đến, Giao Nhân Tộc mấy năm nay vẫn trốn chui trốn nhủi, tùy thời ẩn núp, hiện tại không cần ta đi tìm các ngươi, các ngươi ngược lại chính mình khuynh sào phát động, chủ động đưa đến trước mặt ta, như vậy không tốt hơn sao?”

 

Họa Phi cứng đò, thì ra Lê Hương lợi dụng bà ta gọi người Giao Nhân Tộc đên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play