Chương 1786:

 

Nhưng, in vào mi mắt không phải là khuôn mặt nhỏ kia của Lê Hương, mà là… Ngũ Vũ.

 

Mặt Ngũ Vũ đầy lo lắng sốt ruột: “Chủ tử, anh rốt cuộc đã tỉnh rồi, anh làm sao thế, lúc tôi vào đã thấy anh ngã ở đây!”

 

Ánh mắt Mạc Tử Tiễn chậm rãi từ trên mặt của Ngũ Vũ dời đi, nhìn chung quanh, anh như đang tìm người nào.

 

¬ “Chủ tử, anh đang tìm Lê tiểu thư sao?

 

Đúng rồi, Lê tiểu thư biết y thuật, tôi sẽ mời Lê tiểu thư qua đây ngay bây giờ!”

 

Ngũ Vũ đứng dậy muốn đi.

 

Mạc Tử Tiễn lên tiếng: “Đứng lại!”

 

Ngũ Vũ dừng lại, Mạc Tử Tiễn ngồi dậy, anh nhìn Ngũ Vũ: “Chuyện này nhất định không thể để cho Lê Hương biết, hiểu chưa?”

 

Ngũ Vũ rất muốn hỏi vì sao, nhưng nhìn thần sắc chủ tử nhà mình nghiêm nghị, anh ta không dám hỏi gì nữa.

 

Mạc Tử Tiễn đứng dậy, về phòng mình.

 

Trong phòng.

 

Mạc Tử Tiễn vào phòng tắm tắm gội, hôm nay anh tiêm một nửa lượng thuốc, tuy là giữa chừng hôn mê, thế nhưng đã thành công dung hợp.

 

Anh đã có nửa dòng máu Xích Tử, chỉ cần lại thành công dung hợp nửa thuốc còn lại, anh liền chân chính sở hữu dòng máu Xích Tử rồi.

 

– Trời sinh đã là kẻ sỉ tình, trọn đời không biết yêu, nay người yêu thương nhát, há có thể chết yên?

 

Mạc Tử Tiễn nhớ lại quẻ bói năm đó của cao tăng kia lưu lại, anh khẽ nhếch môi, nếu đã nghịch thiên cải mệnh, anh sẽ không nghĩ tới chết yên.

 

: Tăm xong, Mạc Tử Tiên mặc áo choàng tắm đi ra, anh cầm lên điện thoại trên tủ giường, bắm một số điện thoại.

 

Rất nhanh, đầu kia đã được tiếp thông, một tiếng nói quen thuộc truyền tới: “Alo.”

 

Là Thượng Quan Đẳng.

 

Lê Hương tạm biệt Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, trong khoảng thời gian này cám ơn anh, nhưng, em phải đi, em muốn đi xử lý chuyện của em.”

 

Mạc Tử Tiễn nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”

 

Thứ nhât, giải quyêt Giao Nhân Tộc, thứ hai, rút ra Hiên Viên kiếm, cô phải đi.

 

Lê Hương mỉm cười: “Tử Tiễn, chuyện của em anh không cần biết, chuyện này đối với anh mới là an toàn nhất.”

 

“Cần anh giúp một tay không?”

 

Lê Hương biết Mạc Tử Tiễn lo lắng, hết thảy người Lan Lâu đã rút lui khỏi Hoa Tây, mà cô vẫn là một tội phạm bị truy nã, bên ngoài giăng tấm lưới rộng đang tìm cô, chỉ với mình cô, sao có thể hoàn thành hai chuyện này?

 

Cặp mắt trong suốt của Lê Hương rạng rỡ chiếu sáng, cô khẽ lắc đầu: : “Không cân đâu ạ, một mình em là được rồi.”

 

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play