Chương 1723: Mong cả nhà thông cảm cho nhóm trong vài ngày chuyển qua web mới truyen3 chấm one nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!

 

Lệ Quân Mặc rất tức giận, lúc này ông phát hiện phía dưới tờ giấy còn có chữ, ông nhìn xuống dưới, chỉ thấy bà viết ~- tức giận đúng không Lệ tổng, đừng tức giận nha, tôi có quà cho anh.

 

Bà để lại quà cho ông?

 

Chưong 1553: Mi tâm đang nhíu chặt tùng của Lệ Quân Mặc thả lỏng đôi chút, người phụ nữ này coi như có chút lương tâm.

 

Ông nhìn xuống tiếp, muốn nhìn thử bà tặng gì.

 

Rất nhanh ông liền thấy món quà đó, bà viết vài chữ to — cây khương hoạt, chuyên trị thận hư!

 

Bà nói, cây khương hoạt, chuyên trị thận hư.

 

Mặt Lệ Quân Mặc đen thùi, Lâm Thủy Dao, ông đến ý muốn bóp chết bà cũng có!

 

Lê Hương vẫn chưa rời khỏi Đề Đô, vì cô lo lắng cho Diệp Linh, hôm nay Diệp Linh kết thúc lịch trình, cùng Lê Hương uống cafe.

 

Trong quán cà phê, hai cô bạn thân ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ngày hôm nay Diệp Linh mặc một chiếc áo len len màu hồng cánh sen, áo len rộng thùng thình, ngược lại tôn lên đầu vai cô oánh nhuận, mềm mại không xương, phía dưới là chiếc quần ống bó màu đen, ống quần được xắn lên hai vòng, lộ ra mắt cá chân tinh xảo, mái tóc dài cuộn sóng lười biếng xỏa trên đầu vai của cô, khuôn mặt lớn chừng bàn tay nanh như đóa hồng đỏ khó khăn lắm mới nở rộ, khoe ra sắc đẹp quyền rũ.

 

“Linh Linh, nghe nói Có Dạ Cẩn sắp kết hôn rồi?” Lê Hương hỏi.

 

Diệp Linh nắm muỗng nhỏ, khuấy cà phê trong ly, cô cong đôi môi đỏ mọng thờ ơ nói: “Đúng vậy, nghe nói đối tượng anh ta kết hôn là thiên kim đại tiểu thư Tiền Tư Tư của trùm giải trí Tiền gia, đây cũng tính là đám cưới hào môn, môn đăng hộ đối đó!”

 

“Cái gì mà môn đăng hộ đối, Linh Linh, tớ hỏi cậu, Có Dạ Cần kết hôn rồi, cậu thì sao?”

 

Diệp Linh uống một ngụm cây cà phê: “Anh ta kết hôn đâu liên quan gì tới tớ, nhiều lắm tớ có thêm bà chị dâu.”

 

*.. Linh Linh!” Lê Hương cầm tay Diệp Linh: “Thanh xuân con gái rất quý báu, cậu đã theo Có Dạ Cần bốn năm rồi…

 

Lê Hương trở về Lan Lâu Cổ Quốc sinh hạ tam bào thai đến giờ, ước chừng đã qua bốn năm.

 

Diệp Linh không có biểu tình gì, cô nâng tay lên cuốn mái tóc bên dưới quai hàm, trong thần sắc nhàn nhạt lười biếng toát ra phong tình vạn chủng: “Lê Hương, cậu đừng hiểu lầm, bốn năm này Cố Dạ Cần cũng không chạm vào tớ, chúng tớ vẫn là tình cảm anh em rất thuần khiết.”

 

Năm đó Lê Hương và Diệp Linh cùng xưng danh Hải Thành Song Xu, Nam Quán Bắc Linh thiên tư quốc sắc, thế nhưng hai người các cô là tuyệt nhiên hai kiểu bắt đồng.

 

Lê Hương tiên khí linh động, thông tuệ vô song, mà Diệp Linh chính là một đóa hồng có gai, từ nhỏ chính đã diễm áp tứ phương, kiểu xinh đẹp của cô sẽ bị đám con gái ghen ghét công kích, nếu như không có bối cảnh cường đại, cũng sẽ bị đám đàn ông thượng lưu phân chia, trở thành đồ chơi của người khác.

 

Lê Hương kinh ngạc trợn to hai mắt, cô vẫn rất hiểu Có Dạ Cần, máy năm này Cố Dạ Cẩn lại có thể cố nén không chạm vào Diệp Linh?

 

“Linh Linh, cậu nói thật à? Cố Dạ Cần có phải đổi tính rồi hay không?”

 

“Không phải,” Diệp Linh lắc đầu: “Anh ta đại khái là…

 

muốn chạm lại không dám chạm, anh ta không dám theo đuổi dục vọng ở đáy lòng, Có Dạ Cần vẫn là người thanh tỉnh mà ẩn nhẫn như vậy, tự chủ của anh ta cường đại đến đáng sợ.”

 

Điểm này Lê Hương rất công nhận, trong xương Cố Dạ Cần chỉ có chút “nguyên tố” hắc ám của đàn ông, càng nhiều là “nguyên tố” thanh tỉnh mà tự chế của đàn ông, còn đáng sợ hơn.

 

“Lê Hương, chúng ta trở về thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play