Chương 1682:

 

Nhưng cô dường như biến mắt ở trong biển người mênh mông, đã sớm không gặp được nữa.

 

Lúc này bên tai truyền đến tiếng gọi mềm mại: “Mạc tiên sinh.”

 

Mạc Tuân nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Lê Hương đứng ở sau lưng anh, đôi mắt trong vắt chứa ý cười yêu kiều nhìn anh.

 

Mạc Tuân bị kìm hãm, không hiểu sao sinh ra vài phần cảm giác ‘trăm phương ngàn hướng bao lần tìm kiếm, bỗng nhiên quay đầu lại, người đó đã đứng dưới ngọn đèn dầu hiu hắt, anh cũng không biết cái này có phải ảo giác của anh hay không, anh đột nhiên cảm thấy đôi mắt sáng của Lê Hương giống cô gái năm đó như đúc, tràn đầy sức mạnh.

 

E rằng, chỉ là ảo giác của anh thôi!

 

Cô sao có thể là cô gái năm đó chứ?

 

Mạc Tuân trong lòng phủ nhận, anh cảm giác ý nghĩ này của mình thực sự quá hoang đường.

 

“Lê Hương, em gọi anh à?”

 

“Đúng vậy, Mạc tiên sinh, vừa rồi anh đang nghĩ cái gì thế?” Lê Hương nháy hàng mi xinh đẹp linh động nhìn anh.

 

Mạc Tuân đương nhiên sẽ không nói cho Lê Hương anh lại nghĩ tới cô gái năm đó, người thông minh giống như anh, sẽ đào một cái hố chôn mình sao? Cứ đùa!

 

“Khu khụ,” Mạc Tuân ho nhẹ một tiêng: “Không nghĩ cái gì hết.”

 

“Phải không?”

 

Mạc Tuân nhanh chóng vươn tay nắm chặt vòng hông nhỏ xinh kia, thấp giọng xin tha: “Lê Hương, em hãy tha cho anh đi.”

 

Lê Hương hừ một tiếng, rất có ý tứ – lập tức tìm anh tính sốt “Em Tiểu Liên, đến đây đi, em hẳn rất quen thuộc với chỗ này nhỉ! Dù sao năm đó em là ở đây cứu đại ca ca của em mà, mấy năm nay nhớ mãi không quên đại ca ca của em, vậy bây giờ mong em kể tình huống lúc đó nói cho bọn tôi nghe một lần, nhất định phải kể rõ chỉ tiết, không thể bỏ sót bất kỳ một chỉ tiết nhỏ nào đáy.”

 

Hai hộ vệ áo đen đẩy Trầm Tiểu Liên lên trước, Trầm Tiểu Liên không đứng vững, thiếu chút nữa đã ngã gục, bộ dáng kia có chút chật vật.

 

Trằm Tiểu Liên yếu ớt nhìn về phía Mạc Tuân- đại ca ca, anh nhìn kìa, bọn họ đều bắt nạt em.

 

Mạc Tuân căn bản cũng không nhìn ả, anh còn tận lực chứng minh mình trong sạch nhìn Lê Hương- Lê Hương em mau nhìn, luôn luôn có trà xanh muốn hại anh!

 

Trầm Tiểu Liên cạn lời, lúc đầu ả còn chờ mong Mạc Tuân có thể bảo vệ mình, nhưng sau đó chứng kiến Mạc Tuân uất ức làm nũng, hiện tại ả rốt cuộc lại từ trên người Mạc Tuân nhìn thầu vài phần…cái bóng bị vợ quản nghiêm, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?

 

“Em Tiểu Liên, đừng lề mề nữa, hiện tại bọn tôi đang chăm chú lắng nghe mà.” Lê Hương mỉm cười nói.

 

Trầm Tiểu Liên bị thúc giục: *…

 

Trằm Tiểu Liên nuốt nước miếng một cái, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày mở miệng nói: “Không sai chị Lê, em đúng là đang ở đây cứu đại ca ca, em còn nhớ kỹ ngày đó tuyết lớn đầy trời, đại ca ca ngất xỉu trong băng thiên tuyết địa, em tình cờ đi ngang qua, liền cứu đại ca ca…”

 

“Em cứu thế nào?” Lê Hương đột nhiên đặt câu hỏi.

 

Trằm Tiểu Liên bị kìm hãm.

 

Lê Hương chậm rãi đi tới, đôi mắt trong vắt đe dọa nhìn Trầm Tiểu Liên, đáy mắt lóe ra tia sáng sắc bén: “Em Tiểu Liên, tôi hỏi em, lúc đó em cứu thế nào? Nếu muốn cứu sống một người bị đóng băng, nhất định cần có kiến thức y học thông thường, tôi nhớ em Tiểu Liên dường như… chưa từng học qua chữa bệnh mà nhỉ! Em cứu kiểu gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play