Chương 1681:
Mạc Từ Tước nhìn cô gái trước mắt, cũng nhớ tới câu Phạn văn trên tắm thẻ nhân duyên kia – Bạn ở đây náo, cô ấy đang cười, cùng nhau sánh bước hướng đến thiên hoang địa lão.
Lúc này “đông đông đông”, trên đỉnh tháp cổ xưa của ngôi chùa ngân vang từng tiếng chuông.
Yêu một người, phòng giữ một tòa thành, trọn đời chỉ đủ yêu một người.
Kiếp trước tiếc nuối, kiếp này viên mãn.
“Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão*.”
*Trời nếu có tình, trời cũng già.
Mạc Tuân, Lê Hương mang theo Tràm Tiểu Liên trở về Hải Thành, dọc theo con đường này Lê Hương đều cảm thấy tinh thần không yên, dường như có chuyện gì xảy ra.
Lê Hương ghé vào trên cửa sổ, bên ngoài bắt tri bất giác đã bắt đầu mưa, thực sự mưa u ám rơi liên miên, khiến người ta phá lệ rét lạnh.
“Mạc tiên sinh, trời mưa rồi.” Lê Hương rù rì nói.
Lúc này trên vai ấm áp, Mạc Tuân khoác áo khoác ngoài trên người cô: *Ừ, trời mưa, Lê Hương, tay em sao lạnh như thế?”
Trên người Lê Hương quả thật rất lạnh, cô cũng không nói rõ sao lại như vậy, cô dựa đầu nhỏ vào bả vai Mạc Tuân: “Không có gì.”
Mạc Tuân bảo tài xế tăng nhiệt độ trong xe lên, sau đó lại đưa ra cánh tay rắn chắc ôm cô vào trong ngực mình, dùng nhiệt độ của người mình ủ ấm cô: “Vậy ôm một cái, ôm rồi sẽ lập tức không lạnh nữa.”
“Dạ!” Lê Hương gật đầu, chỉ có ở trong lòng Mạc Tuân, sự bất an của cô mới có thể giảm bớt một chút.
Rất nhanh, bọn họ về tới Hải Thành, Hải Thành không có mưa, trời trong nắng ấm, rất sáng trong, bọn họ lái xe đi về chốn cũ trước kia.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Mạc Tuân nghỉ ngờ chau mi tâm: “Lê Hương, sao anh lại cảm giác như từng đến chỗ này vậy nhỉ?”
Cảm giác quen thuộc này làm cho anh hết sức kỳ quái, dường như anh đã từng trở về.
*“.” Lê Hương – Tên ngốc, anh đương nhiên quen thuộc rồi, nơi này là nhà của em, hơn bốn năm trước, em đã từng mang anh trở lại!
Ở chỗ này, anh và cô cùng trải qua một đoạn thời gian ngọt ngào nhát,… lần đầu tiên của cô, cũng là giao cho anh ở đây.
Rất nhanh, xe sang ngừng lại, Sùng Văn nói: “Chủ tử, chúng ta đã đến.”
Mạc Tuân và Lê Hương xuống xe, Trầm Tiểu Liên là từ phía sau trên chiếc xe kia xuống, bọn họ cùng nhau về tới nơi cũ.
Trằm Tiểu Liên dọc theo con đường này đều rất bất an, ả đã chắc chắc Lê Hương biết được tất cả, nơi này chính là nơi Lê Hương lớn lên, chuyến hành trình đi Hải Thành này Lê Hương chẳng qua chỉ muốn vạch trần ả trước mặt Mạc Tuân.
Trầm Tiểu Liên muốn nhân cơ hội chạy trốn, thế nhưng đành bỏ cuộc, Lê Hương đã xem thấu mưu tính của ả, phái người nhìn chằm chằm ả, một con muỗi cũng không lọt thoát.
Gặp phải đối thủ thông tuệ vô song như Lê Hương, Trầm Tiểu Liên cũng sắp phát điên.
Đi tới nơi cũ, Mạc Tuân đi lên trước, ký ức năm đó chen chúc kéo đến.
Chính là ở chỗ này, anh gặp cô gái ấm áp lại kiên định kia.
Nhiều năm như vậy, anh một mực tìm cô.