Gian phòng của Richie rộng rãi hơn cả tưởng tượng. Trong phòng, dường như vì sợ rằng chủ nhân nơi đây sẽ bị tổn thương bởi giá rét của cái nơi chim không thèm ị này, sàn nhà vốn dĩ phải là đá hoa cương lạnh lẽo lại được trải thảm lông cẩn thận khắp nơi, còn cao cấp hơn cả thảm lông thú trên hành lang. Thảm lông nhìn thật mềm mại, khi Richie đứng trên đó, lông thảm màu xám tro cùng màu lam nhô ra từ khe hở giữa những ngón chân của hắn, mỗi khi Richie đi lại còn có thể hằn lên những dấu chân không sâu lắm.
Cả căn phòng tràn ngập màu xám và màu lam, có một cửa sổ sát đất thật to và một cái ghế salon cực lớn. Ngoài cửa sổ lạnh lẽo là ánh nắng tươi sáng, cạnh cửa sổ sát đất là một giá sách gỗ lê màu vàng, trên giá đó xếp đầy sách. Nguyễn Hướng Viễn đen mặt phát hiện ra trên giá có bày mấy cuốn "Hành động loài chó", "Chó trước kia, chó hiện tại", còn có mấy thứ kiểu "Làm cách nào để trở thành bạn tốt của thú nuôi", mấy cuốn sách kì lạ linh tinh nữa.
Người này đúng là học tập đầy đủ để nuôi chó mà!
Bên cạnh giá sách là một cái giá gỗ lê cũng màu vàng, trên giá nhỏ bày một cái bể cá tròn, bên trong là đám cá vàng bán bên đường giá hai đồng một con đang ung dung bơi qua bơi lại.
Hơn nữa, Richie còn theo sát Nguyễn Hướng Viễn, giới thiệu đi giới thiệu lại tên của lũ chúng nó.
Nguyễn Hướng Viễn đang treo trên tay của chủ mới, phát hiện ra cái vị tên Richie, người đàn ông cuồng bá này lúc đối đãi với chó thì kiên nhẫn hơn với người nhiều lắm, quả là kiên nhẫn cực kì. Đã thế còn nói mấy cái thứ quỷ gì đấy, dài dòng văn tự như mấy bà già.
Cái tên rảnh đến đau trứng này lại còn có thời gian đặt tên cho từng con cá vàng. Còn nữa, mấy con Tiểu Hắc với Tiểu Hôi không phải đều là cá màu đen sao, bộ dáng chúng nó có nửa cái lông nào khác nhau đâu? Kia rõ ràng là con cá vàng màu đỏ, sao không gọi là Tiểu Hồng mà lại gọi Tiểu Hoa? Mẹ nó chứ, cái này không khoa học gì hết!
Chó con hắt xì thật mạnh, biểu đạt sự không hài lòng nghiêm trọng của mình.
Cái tiếng hắt xì bất mãn này có vẻ thành công, cuối cùng Richie cũng dừng việc giới thiệu mấy con cá khiến cho người ta hoài nghi bản thân mình bị bệnh mù màu này lại, mang theo cậu đi tới cạnh cửa, đó là nơi duy nhất không được trải thảm. Ở đó, một cái bát ăn cho chó bằng nhựa màu hồng đang nằm rất ngay ngắn.
Màu phấn hồng.
Nguyễn Hướng Viễn nhớ tới khi vừa gặp mặt, Richie đã tung ra một câu đầy ẩn ý: "Đực?"
Bây giờ cậu biết vì sao lại có những lời đó rồi.
Vô cùng xin lỗi nhé, tôi đáng yêu như vậy nhưng lại là bé trai đó.
Không biết bản thân đang bị chó con yên lặng nôn mửa, Richie thật cẩn thận ngồi xổm xuống, đặt chó con lên thảm. Có vẻ lúc này anh ta đã học được bài học rồi, quyết tâm không để cho chó con bị ngã, ôm con chó còn đang thầm càu nhàu đặt xuống, xác định tứ chi nó đã chạm đất mới tràn đầy ý tứ bảo hộ như gà mái mẹ mà chậm rãi buông tay.
Đúng vậy, cực kì cẩn thận, cẩn thận giống như ông đây là con chó tàn tật luôn. Chó con hà khắc nghĩ như vậy. Vì thế nó lắc lắc đầu, quay mông lại với chủ mới.
Richie cười cười, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh băng lại có thể nhìn thấy răng khểnh đáng yêu, cái người một cước đá nát bao cát ở phòng tập dường như hoàn toàn biết mất. Anh ta vươn ngón tay thon dài, móng tay đã được cắt sửa cẩn thận, chọc chọc vào cái mông của chó con. Khi nó khó chịu xoay người, dùng đôi mắt màu lam để trợn lên với hắn, hắn nhẹ nhàng nói:
– Đây là chỗ về sau sẽ ăn cơm cơm.
Ăn cơm cơm?
Nguyễn Hướng Viễn bị sét đánh: "..."
Richie:
– Ăn cơm cơm nha.
Nguyễn Hướng Viễn không thể không yên lặng: "..."
Richie nhướn mày, nhéo nhéo con chó đang đơ như tượng, ngữ khí rốt cuộc có chút giống với khi nói chuyện cùng Shad:
– Này, ăn cơm ở đây!
Mẹ nó chứ, đây mới là chủ nhân bình thường, cái từ láy ban nãy nhất định là vì mình đi nhầm vào chốn nào đó rồi, nhất định thế!
Nguyễn Hướng Viễn tâm không cam tình không nguyện sủa lên một tiếng, tỏ vẻ mình đã hiểu. Tuy rằng so với chậu chó thì cậu muốn được đường đường chính chính ăn cơm trong bát như người, nhưng cậu đã xác nhận mình không muốn nghe lại cái "Ăn cơm cơm nha" chó má gì đó nên quyết định đầu hàng, nhanh chóng thỏa hiệp.
Richie nhận được đáp án, vừa lòng phát hiện ra Husky có vẻ thông minh hơn trên sách viết một chút. Hắn đứng lên, mở ra ngăn tủ bên cạnh, Nguyễn Hướng Viễn nghển cái "cổ" vốn dĩ không tồn tại lên, sau đó khiếp sợ nhận ra bên trong ngăn tủ xếp đầy các loại đồ hộp, thức ăn cho chó. Người đàn ông tóc đỏ tùy tiện lấy ra một hộp, tay nhẹ nhàng bóp, cạch một tiếng, cái hộp bị bóp vỡ, mùi thịt bay bốn phía.
Nguyễn Hướng Viễn khiếp sợ: "..."
Ở trên có vòng mở cơ mà, vì sao không thể kéo nó ra một cách tử tế được cơ chứ!
Với con chó con cả "gâu gâu gâu" còn chưa sủa nổi thì mi thị uy cái rắm á, đúng là điên!
Không chú ý đến chó con đã khiếp sợ đến cứng cả lưng đang lùi lại hai bước, người đàn ông vừa biểu diễn tay không bóp đồ vật như không có chuyện gì, một lần nữa ngồi xổm xuống, vươn ra một ngón tay, vuốt vuốt cái đầu lông xù của chó con rồi mỉm cười. Biểu tình từ ái đổ thức ăn vào chậu cho chó con, sau đó nói ra một câu khiến cho Nguyễn Hướng Viễn cười ngất:
– Phải ngoan ngoãn ăn thức ăn cho chó, trong sách viết cún con muốn cao to đẹp trai thì phải ăn thức ăn cho chó.
– ...
Ngài xem cái sách quái quỷ gì đấy, nói cho tôi biết tên sách đi chủ nhân, chờ tôi trưởng thành tôi nhất định cắn chết tên tác giả này cho ngài, liều chết vì ngài để biểu dương chính nghĩa!
Nguyễn Hướng Viễn bắt đầu hối hận vì sao khi nãy lúc Shad rời đi mình lại không túm lấy ống quần hắn mà yêu cầu hắn thuận tiện mang mình đi cùng. Tuy cái mặt đại chúng kia không đủ cá tính, nhưng dù sao chắc chắn sẽ dễ hầu hạ hơn một tên logic thần kì, hai mặt, biến thái nhiều!
Gặp công kích từ đôi mắt màu lam của Richie, chó con bất đắc dĩ, ủ rũ quay đầu, ăn tượng trưng vài miếng trong chậu. Nói thật, thức ăn cho chó thì ngon, ít nhất là phù hợp với thân thể chó hiện tại của cậu. Nhưng mà bị ánh mắt đáng sợ kia nhìn, ai mà còn ăn cơm được thì đúng là thánh rồi!
Thật vất vả nuốt được hai miếng thịt bò từ hộp thức ăn và miếng cà rốt hầm xong, Richie gọi cậu, mỗi lần đều dùng "cún con" để gọi cậu. Nguyễn Hướng Viễn chợt nhận ra: ác mộng còn chưa kết thúc.
Địch bất động, ta bất động.
Địch động, có đánh chết ta cũng vẫn bất động.
Hai bên trừng nhau, giằng có gần một phút, cuối cùng khi cổ Nguyễn Hướng Viễn ngẩng đến mức sắp gãy, Richie thở dài, không thể không khom lưng đẩy cái mông mập của chó con, bắt nó đi xem nhà vệ sinh của mình.
Nói chung là vẫn có chút chứng ưa sạch sẽ, nhà vệ sinh cho chó bị cố ý đặt ở bên ngoài phòng, ra cửa quẹo trái là thấy, tri kỉ vô cùng. Nguyễn Hướng Viễn bước trên bốn chân núc ních mềm mềm, đi tới ngửi ngửi. Nói là nhà vệ sinh, thật ra trước mắt cậu không có gì ngoài một cái chậu sắt lớn, bên ngoài vẫn là màu hồng, bên trong có một lưới sắt, dưới lưới sắt là một khoảng trống, ở dưới là một cái đĩa sắt có thể rút ra từ bên ngoài.
Nguyễn Hướng Viễn bước lên. Lưới sắt cứng chắc, dẫm lên không sợ sụp, đứng trên đó đi tiểu. Nhưng cảm giác ở dưới chân không tốt, không biết lúc đó có ảnh hưởng đến tâm tình đi tè không nữa.
Đến đây thì miễn cưỡng có thể coi mọi thứ bình thường, nhưng mà kì quái nhất là ở giữa cái đĩa sắt còn có một cái cột không biết để làm gì, giống như ống khói.
Nguyễn Hướng Viễn sững sờ đứng trước vật đó, không biết là tên thiết kế biết trông xa nào mới có thể thiết kế ra một thứ đặc sắc thế này.
Đang lúc cậu nghiêm túc tự hỏi, bỗng nhiên cảm nhận được ngón tay của nhân loại, nhấc chân phải phía sau của mình lên, nói ra đáp án.
Chó con không đứng vững, cả thân thế mập mạp ngã xuống nhà vệ sinh tương lai của mình.
– A, thật xin lỗi.
Thanh âm chủ nhân của chó con không mặn không nhạt truyền đến từ trên đầu nó:
– Tao chỉ muốn nói cho mày biết về sau khi đi tè tè thì phải dùng tư thế nào.
– ...
Bản năng sinh vật thế này ai cần mi dạy hở, ông đây sống hai mươi năm rồi sao lại không biết cách đi tiểu chứ!
Này, từ từ đã... Đúng rồi, chó thì đi tè như nào đấy? Nguyễn Hướng Viễn đứng lên từ lưới sắt, sau đó bỗng sáng bừng tri thức cái cột hướng lên trời ở giữa cái lưới sắt này là dùng để làm gì. Chỉ là vật để chó đực nhắm vào lúc đi tè thôi, ông thiết kế à, thật xin lỗi, tôi không nên ghét bỏ ông, ông thực là thiên tài giới thiết kế đó!
Nghĩ vậy, bỗng có chút buồn tè, Nguyễn Hướng Viễn ngẩng đầu nhìn Richie. Người kia ngồi xổm một bên, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cậu.
Được rồi, ánh mắt này quá quen rồi, rõ ràng là: "Không đi được một chút thì đừng mong đi xuống khỏi cái lưới sắt này".
Bất đắc dĩ phun ra hơi thở thuộc về chó, liêm sỉ này khác cứ quẳng qua một bên, chó con dẫm trên đĩa bắt đầu khởi động thân thể núc ních, sau đó nhắm vào cái cột sắt giữa đĩa, chậm rãi giơ đùi phải lên.
Lúc đầu, một ít nước thuận lợi phun ra ngoài từ chim nhỏ lông lông kia.
Lúc Nguyễn Hướng Viễn đi tè được một nửa thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cậu chợt nhận ra thân thể mình mất trọng tâm, sau đó không thể kìm lại được, chân đứng trên lưới sắt lảo đảo, xương cốt chưa đủ cứng chắc mất đi điểm tựa. Ngay sau đó, cái chân béo của cậu rối loạn dẫm trên đĩa sắt rồi bước hụt vào khoảng không, cùng một tiếng loảng xoảng, chó con mới đi tè được một nửa lại một lần nữa ngã trên mặt đất.
Cái đĩa bị cậu làm lật, hạ cánh an toàn trên đầu cậu.
Ừ, có cả nước tiểu bên trong nữa.
"..."
Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy mình đã gặp gỡ khiêu chiến quan trọng trong cuộc đời từ khi bắt đầu làm chó.
– Thật ra... Trước khi chưa trưởng thành, đại đa số chó đực cũng ngồi tè thôi.
Giọng nói có vẻ "không phải chuyện của tao" từ trên cao truyền tới.
– Trên sách viết vậy.
Nhà vệ sinh trên đầu được lấy đi, người kia duỗi ngón tay, chọc chọc khuôn mặt lông xù của con chó đang lâm vào ngơ ngác vì cái đả kích "Không thể tự đi tiểu". Hắn nheo mắt, cong cong môi:
– Hết cách rồi, cả người toàn nước tiểu thôi, đành phải đi tắm vậy.
_____________________________________
Về tên của mấy em cá vàng:
Hôi là màu xám. Còn Hồng là màu đỏ. Việc anh đặt con cá màu đen tên Xám và con cá màu đỏ tên Hoa khiến em cực kì bức xúc và có cảm giác như mình bị mù màu