Nguyễn Hướng Viễn phát hiện ra, dạo này chủ nhân ngu xuẩn của mình có điểm là lạ.
Con hàng này như mắc bệnh nan y, cả ngày thần thần bí bí, bỏ bê công việc, tất cả thời gian đều dành cho việc đắm chìm trong chồng sách nuôi chó, khoa học hay không khoa học đều xem. Nguyễn Hướng Viễn không muốn nghĩ tới cảnh mỗi ngày rời giường, khi mình còn ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài đi ngang qua, vừa ngẩng đầu liền phát hiện chủ nhân bá đạo của mình cầm trong tay một quyển tranh châm biếm "Nhà có chó hoang", vẻ mặt nghiêm túc như đang nghiên cứu báo cáo học thuật. Lúc ấy, cái miệng mới ngáp một nửa của chó con sẽ cứng đờ, nửa ngày cũng không khép lại nổi, có nghĩ đến nổ đầu cũng không biết thân là một sủng vật thì mình phải bày ra biểu cảm gì.
Richie còn thường xuyên ngẩn người, thỉnh thoảng còn bỗng dưng hù chết chó, bày ra biểu tình muốn nói lại thôi. Please, anh con mẹ nó có chuyện gì có thể muốn nói lại thôi với một con chó? Có biết chó cũng có lòng hiếu kì không, bị anh xoay quanh dụ dỗ vài lần như thế sẽ mệt chết chó đấy có hiểu không? Trải qua vòng tuần hoàn ấy, chó con hiếu kì nhưng không được đáp lại rốt cuộc nổi điên, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn, khi Richie gọi, chó con đều dùng bộ dáng quay lưng "Ông đây chẳng nghe thấy mi gọi ông" làm câu trả lời.
Còn về chuyện cứ mỗi sáng tỉnh dậy là gặp một đôi mắt lam gần trong gang tấc đang nhìn chằm chằm chính mình đến mức không hề chớp mắt thì không nhắc tới cũng được.
Hồi đầu, Nguyễn Hướng Viễn chỉ nghĩ đó là quán tính lên cơn động kinh của Richie nên không để trong lòng. Mãi cho tới khi cái loại thần kinh này từ ngẫu nhiên biến thành xuất hiện liên tục, chó con mới dùng khứu giác không thể nói là linh mẫn của mình mà ngửi ra một chút kì quái.
Chó con phản ứng trì độn nhưng cuối cùng cũng phát hiện ra việc kì quái ở chỗ nào. Thật ra, loại kì quái này đã kéo dài tới tận cuối tuần.
Đó là một ngày cuối tuần tốt đẹp, điều hòa trong phòng được bật với độ ấm vừa phải, ngoài cửa sổ là mưa tuyết bay bay, trong phòng không người, chỉ còn một con Husky con mập mạp vừa ôm chân bàn trà bằng một chân, chân còn lại vừa gãi gãi. Lúc này, nó đang nằm trên thảm suy nghĩ.
Ừ, đúng ra mà nói thì đó là tư thế của Nguyễn Hướng Viễn vừa rời giường ăn xong bữa sáng lại chuẩn bị ngủ tiếp giấc trưa.
Ăn uống xong xuôi, trong đầu chó bắt đầu tưởng niệm cuộc sống làm người trước đây, nghĩ nghĩ, chẳng biết ra sao lại nghĩ sang cả Richie.
Bên tai truyền đến thanh âm đấm bao cát từ căn phòng tập chuyên dụng cho Vương. "Vương phòng" là một phòng được xây kề sát phòng giam cao nhất, từ Vương đầu tiên của Tuyệt Sí quán, mỗi một Vương ở đây đều được sử dụng căn phòng này theo ý mình và có quyền lợi dùng căn phòng này để mở rộng phòng giam của mình.
Richie là một tên đàn ông cứng nhắc và không biết tình thú, tất nhiên hắn sẽ biến căn phòng này thành một phòng tập với đầy rẫy những thiết bị vận động đủ kiểu dáng. Mà bây giờ, từ âm thanh đấm bao cát và những tiếng do kim loại va chạm tạo thành có thể nghe ra Richie lại bắt đầu "hành hạ" cái bao cát mới được thay tuần vừa rồi.
Còn nữa, lúc anh đây lần đầu gặp hắn, hắn cũng đang đấm bao cát đấy.
Nguyễn Hướng Viễn trở mình, đổi thành tư thế nghiêng người dùng hai chân ôm chân bàn, khuôn mặt chó dựa vào chân bàn lạnh lẽo khiến chó con thoải mái rên ư ử. Cái gọi là no bụng tư dâm dục, lơ đãng một chút, suy nghĩ của nó lập tức bay đến mấy vấn đề dâm đãng.
Há miệng, hớn hở cọ tới cọ lui vào chân bàn, Nguyễn Hướng Viễn bắt đầu nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Richie. Lúc đó, hắn cởi trần nửa thân trên, cả người là mồ hôi, một cước đá nát bao cát. Mồ hôi làm cho làn da màu lúa mạch của hắn nhuộm một tầng nước sáng bóng... Ừm, Nguyễn Hướng Viễn nhớ giây phút mình từ trong tay Shad ngẩng đầu lên nhìn Richie, có giọt mồ hôi chậm rãi trượt xuống lưng quần hắn, một dòng mồ hôi ấy, dưới sự chiếu sáng của ánh đèn phòng tập có vẻ chói mắt lạ thường.
Rất đẹp trai, há há.
Hơ...
Nguyễn Hướng Viễn: "..."
Mình con mẹ nó là tạo cái nghiệt gì ăn nhầm cái gì mà rảnh tới mức nghĩ tới đàn ông?!!!
Chó con yên lặng dùng chân trước che mặt, lại lập tức tổng kết rằng Richie có ham mê khoe mẽ dáng người hoàn mĩ của mình trước mặt sinh vật khác loài. Bình thường, vào buổi chiều khi tâm tình hắn không tồi, hắn sẽ chẳng mặc gì trong phòng cả. Cặp chân đó, tấm lưng đó, con chim thật lớn có cả gân xanh nằm dưới bộ lông rậm rạp đó... Chậc chậc!
Chó con buông chân bàn, há miệng, lăn một vòng trên thảm. Sau đó nó phát hiện hình như lâu lắm rồi Richie không làm vậy nữa.
Mà còn nữa, chủ nhân ngu xuẩn mấy hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì mà ngại ngùng như hoàng hoa khuê nữ, sáng nay lúc con hàng này đổi quần lót còn dùng thần tình thiếu tự nhiên mà quay đầu lại hỏi ông đây đang nhìn cái gì. Cha nó, ông đây có thể nhìn được cái gì nữa chứ, bị chó nhìn một cái thì có mất miếng thịt nào!
Con mẹ nó còn ghét bỏ mình!
Con mẹ nó thế mà dám ghét bỏ mình!
Mở mắt ra, vì đang nằm ngửa nên cái lưỡi đang thả tự do trên mặt, Nguyễn Hướng Viễn thè lưỡi, nhìn trần nhà chằm chằm rồi nghĩ thầm chẳng biết Richie ăn nhầm cái gì mà từ thần logic cuồng bá bỗng biến thành bé trai ngây thơ ngượng nghịu... Bé trai ngây thơ ngượng nghịu? Sủa một tiếng bày tỏ sự kì thị với tưởng tượng đáng sợ này, chó con vặn vẹo thân hình béo mập, ngồi lên. Nó lắc lắc cái đầu lông xù, mê mang nhìn xung quanh.
Lúc này, những tiếng bình bịch phát ra từ phòng tập chứng tỏ Richie vẫn còn đang khí thế ngất trời mà rèn luyện cho dáng người đã đủ hoàn mĩ cũng như thể năng đã đủ nghịch thiên của hắn. Chó con chán ngán, khi tầm mắt nó rơi trên bộ quần áo giống như quân phục màu lam sẫm đặt trên sofa, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, chó con vui vẻ chạy qua ngửi ngửi. Khứu giác chuẩn xác của loài chó giúp cho nó nhận ra mùi hương quen thuộc của chủ nhân ngu xuẩn nhà mình, mà trong bộ não dung lượng hạn chế của nó giờ phút này chỉ còn lại hai chữ "Richie".
Cắn bộ quần áo trên sofa, lôi nó xuống đất, chỉ trong nháy mắt cơn cuồng đồ vật phát tác, chó con thè lưỡi làm ra một hành động cực kì quỷ dị: Nó như một con gà mái đang ấp trứng, vo tròn bộ đồ thành một cục sau đó nhét xuống dưới bụng mình. Chó con hệt như một con vịt muối, tứ chi rạp trên mặt đất đè chặt lấy bộ quân phục.
Nguyễn Hướng Viễn đè lên bộ chế phục chẳng biết dùng cho mục đích gì của Richie, dù có chút nóng nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy thỏa mãn.
Chó con lại há miệng, đôi mắt híp lại thành đường cong, vui tươi hớn hở thè lưỡi. Ngay lúc nó nghĩ sẽ lăn thêm hai vòng rồi trả bộ quần áo về chỗ cũ thì cửa phòng giam bị lặng lẽ đẩy ra một khe hở.
Thân thể vốn dĩ đang thả lỏng của Nguyễn Hướng Viễn lập tức căng cứng, cái cổ ba tầng cằm cũng mạnh mẽ hướng ra cửa, tai dựng thẳng, lưỡi cũng thu vào. Chó con không biết rằng dù mập mạp như mình đi chăng nữa thì giờ phút này hình ảnh chú chó canh cửa cũng có một chút anh tuấn.
Khe hở càng lúc càng rộng ra, sau khi khuôn mặt than có thêm chút mỏi mệt vì tập luyện thể năng cường độ cao của Richie xuất hiện sau khe cửa, hắn lập tức đẩy cửa vào, tiện tay ném cái khăn mặt trắng vào trong sọt đồ. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lướt trong phòng, vừa liếc đã thấy chó con đứng cạnh sofa thẳng tắp như pho tượng nhìn hắn, không như mọi khi chạy lại xun xoe cạnh hắn rồi lại hắt xì một cái tỏ vẻ ghét bỏ.
Vừa thấy bộ dạng này của chó con, Richie liền biết có chuyện chẳng lành.
Richie: "..."
Nguyễn Hướng Viễn: =_=''
Mỗi ngày mở cửa ra đều có thể thấy chó con đang tìm đường chết.
Tóc gáy hắn dựng lên, sau khi hít sâu một hơi liền theo bản năng tìm đến bể cá. Trong phạm vi tầm nhìn của hắn, cái giá đặt bể cá vẫn vững vàng đứng ở nơi mà nó nên đứng, còn đám cá vàng... Hắn nheo mắt, nhanh chóng đếm nhẩm, sau khi xác nhận số lượng không hề thay đổi so với lúc mình rời đi mới yên lòng.
Giấy không rơi vãi đầy đất, hộp bánh quy cũng ngay ngắn nằm trên bàn, cái sofa cũ đã bị thay vì chó con thay răng cắn thủng một lỗ lớn, thay vào đó là một cái sofa mới mà hiện giờ nó vẫn an ổn nằm trong phòng khách, trên sofa...
Hửm, quần áo trên sofa đâu?
Mỗi tuần một lần, Tuyệt Sí quán sẽ tổ chức một lần hội họp buổi sáng lấy lệ. Ở lần họp này, mỗi Vương của một khu sẽ mặc một bộ chế phục riêng, đứng đầu đội ngũ của khu mình, đọc to lên cuốn sổ mà mỗi người đều được phát khi vừa vào Tuyệt Sí quán, bộ sách có tên gọi "Sổ tay sinh tồn trong Tuyệt Sí quán", rất dày và nặng.
Hành vi ngu xuẩn mang tính chất học sinh tiểu học này không biết là chủ ý thiếu đạo đức của vị quán trưởng nào nghĩ ra để chỉnh vị Vương mà hắn không vừa mắt, càng thiếu đạo đức hơn là hành vi lấy việc công trả thù riêng rõ rành rành này lại được các quán trưởng về sau coi là quy củ tốt nên vẫn tiếp tục duy trì. Chính vì cái hội nghị thường kì này mà trong bảy ngày của một tuần, Richie ghét nhất là thứ hai.
Nhưng mà dù hắn có ghét thế ghét nữa, vì trốn tránh sự giáo huấn vô nghĩa của Eli, mỗi cuối tuần Richie sẽ vẫn giao bộ chế phục của mình cho Shad giặt giũ. Sau đó, vào ngày đầu tuần, hắn sẽ ngoan ngoãn mặc nó vào, phá lệ xuất hiện đúng giờ ở địa điểm tổ chức hội nghị, lại càng thêm ngoan ngoãn bày ra khuôn mặt khó chịu mà đứng đầu đội ngũ, nghe Eli nói "Cuộc nói chuyện dưới lá quốc kì" kéo dài tới nửa giờ. Tiếp theo, vào lúc các phạm nhân không đồng đều cất tiếng đọc lên các quy củ trong Tuyệt Sí quán, Richie sẽ cầm cuốn sổ của mình, quang minh chính đại đứng đầu hàng mà... ngủ gật.
Cũng phải nói thêm là khi nãy, lúc còn đang trong phòng huấn luyện thể năng, Richie còn đang nghiêm túc suy nghĩ xem ngày mai có nên mang chó con đến hội nghị thường kì hay không.
Chẳng qua bây giờ hắn không cần nghĩ nữa.
Ánh mắt dừng lại trên đồ vật màu lam sẫm quen thuộc hiện tại đã bị vò thành một cục, dính đầy lông chó, Richie biết rằng chó con đã rất tri kỉ mà dùng hành động trả lời hắn.
Ngày mai, cả hai người bọn họ đều không cần đi.
Cảm giác bất lực sâu sắc, hắn đi đến trước mặt chó con, ngồi xổm xuống, rút bộ chế phục sang quý từ dưới bụng chó con ra. Nhưng khiến hắn kinh ngạc là lúc này chó con không hề phối hợp tránh ra ngay lập tức mà sừng sững như một tòa thái sơn nằm trên bộ chế phục của Vương. Chó con ngẩng đầu, nhìn chủ nhân mình, trong mắt tràn ngập ý:
Cái này tôi thích, tặng tôi đi.
– ... Không được.
Richie vươn tay, chọc chọc cái mặt lông xù:
– Có thể cho mày quần áo khác, cái này thì không được.
Nói xong, Richie túm quần áo.
Chó con sừng sững bất động.
– ... Mở tủ quần áo ra, tùy mày chọn.
Richie nhượng bộ.
Nói xong, Richie lại túm quần áo.
Chó con vẫn sừng sững bất động.
– ... Làm cho mày một bộ quần áo cho chó giống như này để mày mặc?
Richie xuống nước, nhẹ giọng khuyên bảo.
Chó con vẫn cứ sừng sững bất động.
– Tránh ra, Chuẩn.
Richie hạ mí mắt:
– Trả quần áo cho tao, đánh mày giờ.
Lúc này, chó con động đậy.
Nó nhìn Richie chằm chằm, chầm chậm dịch dịch cái bụng trắng của mình, sau đó khi Richie túm lấy quần áo cầm trong tay, nó ngốc ngốc động đậy một chút. Sau đó nó vẫn nhìn Richie chằm chằm, thong thả, thong thả lùi về sau hai bước.
– ...
Richie thu hồi tầm mắt từ trên mặt chó con về, chậm rãi nhìn đến bộ chế phục đã bị chà đạp nhàu nhĩ.
Trong tầm mắt hắn, mấy dấu chân như hoa mai và nước miếng đã nhuộm bộ chế phục lam thẫm thành màu xanh đen, đám lông trắng vừa nhìn là biết nguồn gốc từ đâu dính đầy trên chế phục... À, là trên đống vải nát.
Richie: "..."
Nguyễn Hướng Viễn: "..."
– Đánh chết mày.
Trong nháy mắt khi hắn đứng lên, chó con vẫn trong trạng thái cảnh giác liền sủa một tiếng rồi nhảy dựng, bốn chân to bự quanh co hai bước trên thảm, dùng tốc độ trước tới giờ chưa từng có mà phi như điên ra ngoài.
Ước định thứ năm với chủ nhân ngu xuẩn: Lúc tôi không nghe lời, luôn có lí do, trước lúc đánh tôi hãy suy nghĩ thật kĩ...
Nếu không muốn nghĩ, vậy, vậy ít nhất có thể nghe tôi giải thích một chút không?