Tác giả: Thanh Miễn
Richie yên lặng một lát rồi lập tức cúi người bế con chó đang cọ cọ bên chân mình lên, một bàn tay to nắm mũi nó, tay kia giữ hàm, banh cái miệng rộng của nó ra. Hắn chăm chú nhìn thật kĩ, mãi cho đến khi xác nhận trong cái hố đen kia có một cái răng mới nhỏ như hạt gạo hắn mới yên lòng.
Hắn dễ dàng đặt sinh vật lông nhung đã nặng hơn không ít so với ngày nó mới tới Tuyệt Sí quán xuống lớp tuyết dày. Thằng nhóc lợi dụng ưu thế thân thể mềm mại của chó con mà lăn một vòng trên tuyết, rồi nó đứng lên hất hết tuyết trên lông xuống, bông tuyết màu trắng văng khắp nơi. Richie không nhìn nữa, quay đầu lại nhìn phạm nhân hàng xóm đang quỳ rạp trên đất như một con lợn chết, dẫm chân xuống đùi hắn.
Người trên mặt đất run rẩy.
Phản ứng mạnh thế? Bây giờ Richie mới nhớ tới người trên mặt đất này vừa tiểu không khống chế, vì thế rút lại cái chân vốn đang do dự xem có nên đặt lên mông đối phương không. Hắn nhìn đối phương nằm ngay đơ cả buổi, người đàn ông tóc đỏ này tựa hồ đang định chờ cho đối phương đứng lên để nói gì đó. Thế nhưng hắn chờ đến hết cả kiên nhẫn, tên kia vẫn kiên quyết nằm tạo hình trên tuyết. Vì thế, hắn gãi gãi mũi, dùng giọng nói mười phần chân thành:
– Xin lỗi, hình như đánh nhầm người.
Đã quen với kiểu câu xin lỗi nghe thì tưởng chân thành nhưng thật ra không hề chân thành mà thậm chí còn vô nghĩa, Nguyễn Hướng Viễn vui vẻ lượn tới trước mặt người đang quỳ rạp kia, cực kì hóng hớt mà lấy chân phủi đi tuyết đọng trên mặt cho ông anh đang quỳ trên đất. Sau đó, chó con phát hiện ra người này vẫn có phản ứng. Khi nghe đến lời xin lỗi của Richie, hắn ta "phụt" một tiếng, phun ra hỗn hợp gồm máu và răng cửa.
Nguyễn Hướng Viễn nghĩ nghĩ, hẳn đây là câu trả lời của ông anh này với lời xin lỗi của Richie. Nếu hắn ta mà còn sức thì hẳn phải nhảy dựng lên rồi phun hỗn hợp đó vào mặt Richie mới phải.
Mà giờ phút này, đợi cả nữa ngày vẫn không đợi được câu "Không sao cả", chủ nhân của con chó thoáng chút thất vọng. Hắn thở dài, học theo Nguyễn Hướng Viễn, đi tới trước mặt tên phạm nhân rồi ngồi xổm xuống. Một người một chó ngồi xổm trước mặt, hai đôi con ngươi lam thẫm tràn ngập chờ mong nhìn chằm chằm vào mình, tên phạm nhân bỗng dâng lên một trận tức giận vô danh. Không biết hôm nay mình gặp phải nạn máu chảy gì, con người xui xẻo nằm trong tuyết, yên lặng chịu đựng sự thống khổ vô hình. Hắn ta cực kì hối hận vì sao mình không như ba tên đồng bọn, ngất xỉu luôn đi để đỡ phải chịu tội thế này.
Richie ngồi xổm nhìn một lát, nghiêng đầu, đôi mắt đảo đảo, dùng ngữ khí thản nhiên đề nghị:
– Này, ông chú ơi, chú không phối hợp với tôi một chút được hả?
Mí mắt người đang quỳ trên đất run run, sau đó phụt một tiếng, phun ra một cái răng cửa khác vốn đã lung lay và bây giờ thì chính thức tuyên bố gãy.
Ông chú cái mả mẹ mày! Ông đây còn ít hơn mày một tuổi! Phối hợp cả nhà mày! Sau "này" phải có "xin hỏi" chứ, sách giáo khoa dạy tiếng mẹ đẻ của mày bị chó gặm rồi đúng không? Lại còn "phối hợp"? Không có cửa đâu, nằm mơ đi, không thể, NO WAY!!!
Chó con cúi đầu, rướn cổ nhìn cái răng cửa vàng khè mang theo máu kia, sủa một tiếng, chuyện mình rụng một răng mà đối phương rụng hẳn hai cái đã giúp nó cân bằng, cái đuôi to khoái trá gạt qua gạt lại trên tuyết như cần gạt của ô tô.
Biểu tình khoái trá trên mặt chó con tựa như nhắc nhở Richie về năng lực của mình. Vì thế người đàn ông tóc đỏ đang ngồi xổm trên mặt đất sau khi nghĩ một hồi liền mặt không thay đổi, bắt đầu phát huy năng lực sở trường của mình là bịa đặt:
– Ừm, Chuẩn bảo nhìn chú có vẻ không tình nguyện phối hợp!
Phạm nhân hôm nay ra đường không xem lịch: "..."
Biểu tình khoái trá của chó con cứng lại, quay đầu, lại gào khóc sủa bậy một lượt.
Richie mặt không đổi sắc, tiếp tục nói hươu nói vượn:
– Chuẩn còn nói đánh chú thêm một chút cũng được, người chết tuy không phải là đối tượng để phối hợp tốt nhất nhưng ít nhất người chết sẽ không phản kháng.
Phạm nhân hôm nay ra đường không xem lịch: "..."
Đối với việc chủ nhân thuận tay mà đổ tội lên đầu mình, Nguyễn Hướng Viễn xoay người, dùng chân sau đào tuyết nhắm thẳng mặt Richie. Hắn vươn bàn tay to che mặt, cực kì nghiêm túc mà nói:
– Chuẩn, không được nghịch nước tiểu.
– Gâu gâu gaauuuu!
Đạo đức của nhà ngươi đi đâu rồi? Nước tiểu ở bên kia mà, mi cho là ông đây cũng ngu như mi ấy hả?
Hắn túm gáy chó con, đem chó con đang đào tuyết lung tung ôm vào ngực, vỗ vỗ cái đầu lông xù của nó. Lúc này Richie lại chậm rì quay lại với cuộc đàm phán ép buộc đơn phương của mình. Hắn không ngồi xổm nữa mà đứng lên, khi hắn đứng trước mặt phạm nhân kia, cái bóng của hắn đổ xuống khiến cho thân hình cao to như núi của hắn nổi bật hẳn lên.
Một bàn tay mang theo Husky lông xù vừa đáng yêu lại không hề mất đi vẻ đẹp trai khiến cho Richie giống như bệnh nhân tâm thần vừa đột phá ranh giới thăng cấp lên biến thái. Mà vị biến thái cao lớn uy vũ này còn sử dụng phương thức đối thoại cùn như học sinh tiểu học, muốn cò kè mặc cả với kẻ xui xẻo vừa bị mình đánh gãy hai răng cửa:
– Tôi sẽ không nói chuyện chú tiểu ra quần với người khác, chú cũng không thể mách với cảnh ngục hoặc là quán trưởng rằng tôi đánh chú.
Phạm nhân hôm nay ra ngoài không xem lịch: "..."
Đối phương hoàn toàn câm nín làm cho Richie nhíu mày:
– Một giờ trước, tôi vừa từ trong phòng quán trưởng đi ra, tôi còn chưa nghĩ ra cách đối phó tiếp theo đâu, giờ tôi không muốn tới gần văn phòng quán trưởng trong phạm vi 100 mét.
Phạm nhân hôm nay ra ngoài không xem lịch: "..."
– Huống chi, chú cũng không muốn người khác biết chuyện mình tiểu ra quần chứ hả? ... Steven.
Steven hôm nay ra ngoài không xem lịch: "!!!!"
Đối với việc Vương khu 2 có thể dùng ngữ khí lãnh diễm cao quý mà gọi đúng tên mình, nếu không phải vì bàng quang đã trống rỗng, phạm nhân khu 3 tên Steven này sẽ bị dọa mà tiểu ra quần thêm lần nữa.
Hắn chỉ là một phạm nhân vừa chen chân vào đội ngũ cao tầng ở khu 3, tầng 25 mà thôi, hắn có tài đức gì để cho Vương một khu khác nhớ được tên hắn?!
Huống chi, Vương này tên gọi Richie.
Richie đó!
Cho dù là nằm mơ thôi nhưng mà mơ thấy nội dung này hẳn sẽ sợ hãi không dám ngủ hẳn ba ngày ba đêm! Hôm nay ông đây không chỉ có ra đường không xem lịch mà là xuyên vào thế giới song song rồi! Richie biết tên ông đây, nói ra ai tin?! Nói! Ra! Ai! Tin!
... Mẹ nó, đừng nói người khác không tin, ngay bản thân mình cũng không tin!
Thật cố sức hít lấy nước mũi đang sinh động trên khuôn mặt cùng với huyết lệ ở khóe mắt, khi Steven vẫn đang hỗn độn trong gió không thể sắp xếp được suy nghĩ của bản thân, hắn nghe thấy thanh âm thản nhiên từ đỉnh đầu truyền xuống. Thanh âm cùng tiếng sàn sạt, là tiếng giày giẫm tuyết gây ra, tiếng bước chân càng ngày càng xa, mặt đất phía trước trống không, thanh âm như thánh phán của Richie quanh quẩn trên đầu hắn một lúc lâu:
– Hiệp nghị đạt được, cứ thẳng thắn quyết định vậy đi.
– ...
Khi Steven vào tù, hắn từng nghe Vương khu 2 có suy nghĩ hoàn toàn không giống người thường. Hôm nay, hắn hoàn toàn được tự trải nghiệm loại trao đổi bằng sóng não cực mất hồn ấy, từ đầu tới cuối, hắn chỉ phát ra tiếng "ui" thật nhỏ và "phụt" lúc hộc máu phun răng, thế nhưng chỉ bằng hai thanh âm đơn này, Richie đã đơn phương hoàn thành từ việc xin lỗi "với mình" tới đàm phán "với mình" và cuối cùng là đàm phán thành công "với mình".
"Cứ" "thẳng thắn" "quyết định".
... Ừ, còn thuận tiện tự quyết định luôn cả tình cảm và cái nhìn của Steven với quá trình đám phán mà hắn không hề được tham gia này.
Khi Steven yên lặng nằm trên tuyết mà hộc máu, Nguyễn Hướng Viễn ghé lên vai Richie, cái chân to của chó con bám lên vai hắn, khi nó quay đầu nhìn Richie, cái tai lông xù sẽ lơ đãng mà sượt qua sườn mặt không chút thay đổi của hắn. Nguyễn Hướng Viễn nhìn lại, phát hiện lúc này đây, sườn mặt vẫn hoàn mĩ từ lúc rời giường tới nay, chỉ số thông minh thật thấp.
Mọi người trong Tuyệt Sí quán đều biết, Richie là một kẻ mà bên dưới mình có bao nhiêu người do hắn trực tiếp quản lí cũng không biết, chỉ số vũ lực bùng nổ nhưng chỉ số IQ lại khiến người tiếc nuôi, một Vương thật quái thai.
Nhưng hôm nay, con hàng quái thai này, ngồi xổm trước mặt phạm nhân khu khác, dùng chỉ số IQ ngu xuẩn tới khó lường mà nhân loại không tài nào hiểu nổi, gọi tên đối phương không hề nhầm lẫn.
Ôi chao, đây là cái quỷ gì vậy? Chó con hứng thú, vươn móng giật tóc Richie, thật giống như nó muốn tìm xem đằng sau chủ nhân nó có khóa kéo rồi bị người ta đổi não hay không. Hắn đi một đường, chó con dùng móng vuốt nó chọt tới chọt lui mái tóc đỏ của hắn một đường.
Mãi tới khi họ sắp rời miếng đất trống này, ở một góc sáng sủa bị người quên lãng, một giọng thiếu niên yếu ớt như muỗi kêu vang lên.
Có ai đó đang gọi "Reines ca ca"
Mợ nó.
Chỉ có xà muội của Trư Bát Giới mới gọi nó là "Trư ca ca" nhé. Bao tuổi rồi, đây là cách gọi đào mộ từ đâu ra đấy hả?
Cái tai chó con dựng thẳng, giật giật, sau khi phì ra một hơi, lại bình tĩnh cụp tai xuống, giả vờ mình không nghe thấy gì hết.
Mà Richie, cũng sau tiếng gọi đó, bờ mi dài mà cong khẽ rung, sau đó giả vờ mình không nghe thấy gì hết.
Quả đúng là "không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa".
Quả đúng là "nồi nào úp vung nấy".
Một người một chó, trong thời gian nửa giây đồng thời mở ra "Phớt lờ đại pháp", không do dự mà thả hồn vào thời gian ngọt ngào như mật giữa chủ và chó.
Phía sau vang lên tiếng bước chân xiêu vẹo.
Richie không quay đầu lại.
Nguyễn Hướng Viễn cũng kìm chế ham muốn hóng hớt, kiên quyết không quay đầu lại. Giác quan thứ sáu của chó cho biết quay đầu lại sẽ có chuyện xấu, nói không chừng một lần quay đầu sẽ bất hạnh nghe được nội dung bí mật của vở kịch đã bị che giấu.
Người đàn ông tóc đỏ nâng cái mông tròn của chó con, chân mập của chó con bám trên cổ hắn, hai con hàng hướng thẳng về phía bìa rừng, làm bộ bình tĩnh nhưng thật ra là đang chạy như điên.
Tiếng bước theo nghiêng ngả lảo đảo, như có như không hệt như âm hồn bất tán vẫn không biến mất.
Nguyễn Hướng Viễn ôm chặt cổ Richie, lông dựng ngược, mà Richie vẫn kiên trì chạy như điên.
Cho đến khi nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim đầy kì diệu.
Ngay khi người đàn ông và chó của hắn nhìn thấy lối ra khỏi rừng cây nhỏ đáng sợ, lối ra tượng trưng cho thắng lợi của tự do, phía trước bỗng xuất hiện một thân ảnh thon dài.
Cái đứa đang đút tay trong túi chẳng phải ai xa lạ, đúng là kẻ tản bộ chẳng biết tản kiểu gì mà tản luôn đến cái chỗ này: Sei.
Rất rõ ràng, Sei đã thấy Richie và Nguyễn Hướng Viễn từ trước, đầu tiên hắn "Hửm" một tiếng đầy nghi hoặc, sau đó dường như không thấy hai chữ "Câm miệng" tràn ngập trên mặt Richie và chó của hắn, người đàn ông trẻ tuôi tóc đen cao lớn vươn một ngón tay, mặt không thay đổi chỉ chỉ phía sau hai chủ tớ đang chạy như điên.
– Này, Richie, có đứa nhỏ không mặc quần áo đang đuổi phía sau gọi mày hay sao ấy kìa.
Lời Sei vừa dứt, người tóc đỏ lập tức cảm thấy quần áo mình bị túm lấy.
Khuôn mặt bình tĩnh của Richie cứng đờ, phải HOLD lắm mới không vỡ nát. Mà chó con, sau khi phẫn nộ đến văng cả nước miếng lên cổ chủ, lại vùi thật sâu vào bên gáy hắn.
Nơi xa, là kẻ nửa đường thành công chen vào, mãnh mẽ mở ra nội dung bị che giấu của vở kịch, thần tình khờ dại tò mò, Vương khu 1: Sei.
Câu kia nói như nào nhỉ?
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!