Cố Uyển không dám nói thật ra thì cô không cảm thấy nặng, không thể làm gì khác hơn là nói: "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, đi chậm một chút đi, nếu không thì chỉ có thể ở đây tách hạt dẻ rồi đi, cái này có hơi khó, núi đá rời rạc, hơn nữa còn mấy ngày mưa thì càng khó, thật đúng là không tách được."
Hai người điều chỉnh đồ trong gùi lần nữa, đeo gùi về, Cố Uyển thỉnh thoảng làm bộ như không chịu nổi sức nặng mà nghỉ một lúc.
Hai người lên núi Đại Thanh, không biết lúc này thôn Thanh Hồ đã bị phá vỡ sự bình tĩnh, chính xác là nhà lão Tần.
Bầu trời thôn Thanh Hồ, giọng đại đội trưởng được qua chiếc loa cũ của chi bộ thôn truyền khắp gần nửa thôn trang: Mời Tần Đại Hữu đến chi bộ thôn nghe điện thoại! Mời Tần Đại Hữu đến chi bộ thôn nghe điện thoại...
Kêu bốn lần lặp đi lặp lại mới tắt loa.
Lúc đó Lâm Xuân Hoa đang ngồi giặt quần áo ở bờ hồ hồ Đại Thanh, nghe thấy tiếng loa thì không để ý quần áo, bảo con dâu ở bên cạnh trông giúp mình, mình thì chạy về chi bộ thôn.
Bờ hồ, đám đàn bà giặt quần áo tám.
"Nhất định là con trai lớn nhà bà ấy gọi điện thoại tới."
"Từ nay về sau Xuân Hoa sắp hưởng phúc, anh cả có triển vọng."
...
Về phần Lâm Xuân Hoa, vừa mới tới ngoài cửa đại đội chi bộ thôn thì đụng phải chồng mình vác cuốc đi tới. Hai vợ chồng vào chi bộ thôn, đại đội trưởng cười giải thích là điện thoại từ bộ đội gọi tới, để hai vợ chồng ngồi chờ mấy phút.
Dưới mông hai vợ chồng như mọc kim, nào ngồi yên được.
Trong lòng Lâm Xuân Hoa suy nghĩ có phải Chí Quân sắp trở lại sau khi báo hồ ly kết hôn không, trên mặt không che giấu được vẻ vui mừng. Lâm Xuân Hoa đã cao tuổi, mong đợi các con sớm thành gia lập nghiệp để mình có thể ôm cháu trai.
Cũng may không để cho hai vợ chồng chờ bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên rất nhanh. Đại đội trưởng cười, bưng ly trà tráng men của mình đến phòng làm việc ở cách vách, để lại không gian cho vợ chồng Tần Đại Hữu.
"A lô."
Lâm Xuân Hoa nhận điện thoại.
Lâm Xuân Hoa vốn tưởng rằng là Chí Quân gọi điện thoại tới, nhưng không ngờ đầu ống nghe không phải là con trai của mình.
"Bác là mẹ Tần Chí Quân ạ?"
Trong lòng Lâm Xuân Hoa lộp bộp một tiếng, trong miệng nói: "Vâng, tôi là mẹ Tần Chí Quân, anh là?"
Quả nhiên là giọng nam: "Cháu chào bác, cháu là đồng chí chiến hữu của Tần Chí Quân, có một chuyện cần phải báo cho bác, bác nghe đừng hoảng hốt. Đồng chí Tần Chí Quân bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, bây giờ đang ở bệnh viện quân y, bác xem nhà bác có để người đến chăm sóc đồng chí Tần Chí Quân được không."
Lâm Xuân Hoa chỉ cảm thấy đầu óc nổ một tiếng, trước mắt biến thành màu đen, hít sâu một hơi mới tỉnh táo lại.
Hai người vợ chồng nhà họ Tần vốn vui vẻ đến chi bộ thôn nhận điện thoại, nghe tin tức bên kia thì không còn vẻ vui mừng trên mặt, mà trở nên suy sụp. Lâm Xuân Hoa không để ý vẫn ở bên ngoài, nước mắt rơi xuống.
Tần Đại Hữu tìm bí thư chi bộ của thôn cấp tốc viết thư giới thiệu, đưa Lâm Xuân Hoa trở về nhà thu dọn hành lý.
Anh hai, anh ba học nghề làm thợ gạch ngói với người ta ở trấn trên, không ở nhà vào lúc này. Con gái nhỏ nhất là Tần Hiểu Muội lên núi Đại Thanh cùng Cố Uyển vào sáng sớm vẫn chưa trở về. Hai vợ chồng chỉ kịp tìm hàng xóm cũ là Chúc Phượng Tiên nói tình hình, rồi nhờ bà coi chừng nhà giúp, sau đó đeo hai quần áo, mang theo tiền giấy ngồi xe bò đại đội trưởng đuổi ra trạm xe lửa.
Đến khi Tần Hiểu Muội và Cố Uyển từ trên núi xuống vào trong thôn, tin tức Tần Chí Quân ở bộ đội làm nhiệm vụ bị trọng thương đến độ nằm viện đã lan truyền sôi sùng sục ở thôn Thanh Hồ.
Tần Hiểu Muội bị dọa sợ, đuổi theo cô để hỏi Chúc Phượng Tiên tình hình.
Chúc Phượng Tiên nào biết tình huống gì, chỉ nói: "Cha mẹ cháu đi rất gấp, thím cũng không biết cụ thể. Hiểu Muội, cháu đừng hoảng, thím tin tưởng người hiền tự có trời phù hộ, cả nhà các cháu đều là người tốt, ông trời sẽ không để người tốt khổ sở."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT