Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chúc Phượng Tiên thấy vẻ mặt Cố Uyển không đúng, lông mày dựng lên.

"Con bé hư này, có thể gả vào nhà họ Tần con phải cười trộm, con còn chưa hài lòng cái gì?"

Cố Uyển thấy vẻ mặt mẹ cô không tốt, cuối cùng tỉnh táo, không dám nói không lấy Tần Chí Hoa, bưng bát, lắc đầu nói: "Không, không không hài lòng."

Trong lòng Chúc Phượng Tiên nói con bé chết dầm kia còn thức thời.

Với cái tính tình tượng đất đánh ba gậy không ra cái rắm như của cô thì gả xa còn gặp phải nhà chồng lợi hại thì có thể bị người ức hiếp, gả đến cửa nhà nhà mình còn có bà và bạn già chăm sóc, mà tính tình Lâm Xuân Hoa không tệ, bà mới yên tâm chút.

Cố Kim Thịnh vẫn luôn không lên tiếng nói: "Tất cả ăn cơm đi, về chuyện Tiểu Uyển và Chí Hoa, một ngày nhà họ Tần không đến cửa cầu hôn, các con đừng ra ngoài nói càn."

Từ trước đến giờ Cố Kim Thịnh rất nghiêm túc, mặc dù Chúc Phượng Tiên giỏi mồm miệng, nhưng cả nhà lại sợ Cố Kim Thịnh không hay nói chuyện nhất.

Thấy Cố Kim Thịnh lên tiếng, mọi người đều thông minh đồng ý, ai cũng bưng bát, cúi đầu ăn cơm.

Cố Uyển lại mất ngủ, lăn qua lộn lại tới hơn nửa đêm mới ngủ.

Chuyến đi núi Đại Thanh mà cô và Tần Hiểu Muội hẹn nhau vẫn chưa được thực hiện bởi vì trời tối và đổ mưa liên tục sáu bảy ngày.



Sáng hôm đó tỉnh lại, cuối cùng sắc trời cũng sáng tỏ. Cố Uyển ăn sáng xong, đeo gùi, cầm cây kéo, ra cửa đón Tần Hiểu Muội lên núi.

Ở thôn Thanh Hồ, trừ có một hồ Đại Thanh, còn dựa vào núi lớn, nên không ai dám đi sâu vào. Nhưng những nơi người trong thôn thường xuyên đi lại ở bên ngoài thì không nguy hiểm gì, dẫu sao thú hoang cũng biết phải tránh người.

Hai người đi qua bên ngoài, đi vào bên trong một chút. Vì bên ngoài cùng thì ngay cả đứa trẻ sáu bảy tuổi cũng có thể lởn vởn khắp núi, cũng không tìm ra thứ gì tốt.

Đi tới lui hơn một giờ, họ hái được không ít nấm mồng gà, thứ này ăn ngon, hái về thì có thể thêm một món ăn ngon.

Vào núi quá sâu, khi hai người đang chuẩn bị trở về, Cố Uyển phát hiện ra mấy cây dẻ dại. Tháng Tám không phải là thời điểm hạt dẻ chín, hai người hưng phấn chạy về phía cây.

Đi lòng vòng một vòng, họ phát hiện có chừng năm cây dẻ dại, Tần Hiểu Muội hưng phấn đi tìm cành cây to.

Hai người không có găng tay, nên gai hạt dẻ đâm lên người dù chỉ một chút cũng không phải là chuyện đùa. Họ tìm hai nhánh cây dài đến hai mét, đứng xa xa bẻ hạt dẻ, hạt dẻ nào tương đối chín thì vung mấy cái là hạt dẻ rơi xuống.

Bận làm việc hơn nửa giờ, cái gì có thể vung rơi đều rơi xuống, còn mấy hạt dẻ không lấy được chắc là chưa chín, vẩy xuống cũng lãng phí.

Hai người tìm một chiếc lá to gói cẩn thận nấm mồng gà vào cho vài giỏ và để trên đất, sau đó tìm không ít lá cây để lót sọt, rồi mới cẩn thận đi nhặt từng hạt dẻ một.

Chuyến này có thể nói là một vụ thu hoạch bội thu, chẳng qua là Tần Hiểu Muội khó khăn nhìn cái gùi đầy ắp.

"Tiểu Uyển, hạt dẻ nặng lắm, tớ đi quá xa, đeo về thế nào đây."

Cố Uyển nhíu mày, thử đeo gùi lên, ngồi xổm người xuống, cắn răng, vốn đã chuẩn bị sử dụng toàn lực, không ngờ dễ dàng đeo cái gùi lên, còn mình thiếu chút nữa ngã trên đất vì dùng sức quá mạnh.



Ách...

Cô tỉnh rụi để cái gùi của mình xuống, đi tới trước gùi của Tần Hiểu Muội rồi thử đeo của cô ấy lên.

...

Ung dung đeo lên.

Cô như thể lại phát hiện một bí mật khó tin, sau da dẻ, vóc người, thể lực của cô cũng trở nên lạ thường.

Cô cụp mắt, ra vẻ có hơi cật lực mà để gùi xuống, nói với Tần Hiểu Muội: "Có vẻ miễn cưỡng đeo được."

Tần Hiểu Muội: "..."

Tớ thấy cậu đâu rất miễn cưỡng.

Cố Uyển không dám nhìn biểu tình của Tần Hiểu Muội, nói: "Hoặc là, tớ để nấm mồng gà của tớ vào trong gùi của cậu, cậu để hạt dẻ của cậu vào trong gùi của tớ, chúng ta trở về sẽ chia ra."

Tần Hiểu Muội há to miệng: “Không phải cậu đang khoe tài chứ, đeo một lúc mà chịu nổi, chúng ta phải đi đường núi rất nhiều giờ."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play