\#41

Mễ An từng bước chậm chạp theo thầy giáo vào phòng hiệu trưởng. Cửa phòng mở ra, cô liền bước vào và cúi đầu nhận lỗi với thầy hiệu trưởng.

\- Thưa thầy hôm nay em đi học muộn ạ!

Chiếc ghế xoay xoay lại, người ngồi trên ghế nhìn Mễ An, Lăng Thượng Hàn nhếch môi cười thích thú nhìn cô. Mễ An ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt không ai khác chính là Lăng Thượng Hàn, cô há hốc mồm:

\- Sao anh lại vào đây được?

Lăng Thượng Hàn cười cười nhìn cô và không nói gì. Lập tức hắn đứng dậy bước về chỗ Mễ An cô, hắn tiến một bước cô lùi một bước. Cuối cùng cô bị dồn vào chân tường, hai tay hắn liền chống xuống nhìn cô. Lúc này Mễ An đột ngột bị dồn vào chân tường, cô hốt hoảng đẩy Lăng Thượng Hàn ra:

\- Tí có người vào đó...

Nhỡ đột nhiên có thầy cô xông vào tìm hiệu trưởng thì sao, thấy cảnh này thì Mễ An cô biết giấu mặt mũi ở đâu đây. Lăng Thượng Hàn đúng là cái đồ vô liêm sỉ.

\- Sẽ không ai vào đâu. Hôm nay anh kêu hiệu trưởng nghỉ rồi.

Lăng Thượng Hàn giọng khàn khàn, từ từ ghé sát gần khuôn mặt xinh đẹp của cô, nó đang dần ửng hồng. Nhanh chóng Lăng Thượng Hàn phủ môi mình xuống, bao trọn lấy đôi môi anh đào nhỏ của cô. Hắn hôn cô cuồng nhiệt, nóng bỏng.

Lúc này đầu óc Mễ An hỗn loạn, cô rất muốn đẩy Lăng Thượng Hàn ra. Hắn cứ như vậy, giống như một con sói đói khát. Hắn hết lần này tới lần khác ham muốn cô, khiến cô mỗi ngày thức dậy đều vô cùng đau ê ẩm.

Lăng Thượng Hàn thỏa thích cắn mút đôi môi cô, một lát sau mới chịu buông ra. Khuôn mặt Mễ An lúc này ửng hồng, cô ngại ngùng từ chối:

\- Đêm qua chúng ta vừa làm rồi mà.

\- Anh không biết, giờ anh lại muốn em rồi.

Lăng Thượng Hàn nở nụ cười tà mị, từng ngón tay thon dài dần dần vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô. Cuối cùng bàn tay hắn dừng lại tại trước ngực cô, hắn nhẹ nhàng cởi từng cúc áo ra.

Mễ An há hốc mồm, cô liên tục thở dốc. Nếu cứ tiếp tục như vậy thật sự cô không chịu nổi. Từng nút áo của cô cứ được Lăng Thượng Hàn nhẹ nhàng cởi ra, hắn nhếch môi nhìn cô cười xấu xa rồi liền cúi xuống ngậm lấy trái đào đang phập phồng kia.

\- Aaaa...

Mễ An tiếp tục cắn chặt răng, mỗi khi như vậy cô đều vô lực không thể làm gì. Thật sự muốn từ chối Lăng Thượng Hàn nhưng hắn nhất quyết không tha cho cô.

Lăng Thượng Hàn cười thích thú nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, hắn liền bế cô đặt xuống ghế sofa và tiếp tục hành động của mình.

Bàn tay thon dài mang theo chút hư hỏng dễ dàng luồn vào trong váy cô, hắn xấu xa ấn ấn nơi nhạy cảm đó. Mễ An thật sự không chịu nổi kích thích lớn, cô xấu hổ cắn chặt môi mình, mặc cho Lăng Thượng Hàn vẫn đang làm càn.

\- Anh Thượng Hàn...ưm...

Lăng Thượng Hàn càng phấn khích hơn, hắn nhanh chóng đè lên cơ thể mềm mại như nước của cô. Hắn nhè nhẹ hôn khắp cơ thể mềm mại đó, đi đến đâu cũng để lại những dấu hôn đỏ ửng.

Đang chuẩn bị đến đoạn cao trào thì đột nhiên bên ngoài phòng có người gõ cửa. Là một cô giáo! Hình như cô giáo đó không biết rằng đang có lệnh cấm đi gần phòng hiệu trưởng thì phải. Cũng may là Lăng Thượng Hàn đã khóa trái cửa phòng rồi.

Mễ An hoảng loạn, bộ dạng này của cô nếu bị cô giáo kia bắt gặp thì coi như xong. Cô đập đập Lăng Thượng Hàn, cầu xin hắn hãy mau dừng lại đi.

Lăng Thượng Hàn cong môi cười, trêu chọc cô. Hắn không những không dừng lại mà còn giải phóng cho cậu nhỏ của mình. Cứ thế hắn tiến vào trong cô mà không hề báo trước.

\- Aaa..ưm...

Mễ An thở dốc, cô cảm nhận nơi nữ tính của mình đang chảy nước, bị xâm phạm một cách đột ngột khiến cho vùng hạ thân bên dưới của cô đau ê ẩm. Lăng Thượng Hàn cười cười, nhẹ nhàng di chuyển lên xuống. Hắn không quên cất giọng đùa cợt cô:

\- Hét to vậy, người bên ngoài nghe thấy thì anh không chịu trách nhiệm đâu nha.

Mễ An vừa ấm ức vừa xấu hổ, cô lại phải cắn chặt răng mình. Vật nam tính của hắn vẫn đang ở trong cô mà làm càn, cô không thể làm gì được. Lăng Thượng Hàn là đồ xấu xa.

Lăng Thượng Hàn ngăn không cho cô tiếp tục cắn môi mình nữa, hắn xoa xoa đôi môi sưng của cô mà xót xa:

\- Chỗ này thuộc quyền sở hữu của anh, em không được cắn!

Nói rồi hắn cúi xuống nhè nhẹ hôn lên đôi môi cô, nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng, đầy âu yếm cưng chiều. Mễ An có chút mủi lòng, cô đành vòng tay qua cổ hắn, tiếp tục nụ hôn dài thật dài.

Phần hạ thân bên dưới hiện giờ đã nhẹ nhàng hơn rồi, Mễ An cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cô còn muốn thêm nhiều hơn nữa nhưng chút lí trí còn xót lại của cô không cho phép cô sa ngã.

Cô nhăn nhó khuôn mặt của mình, mặc cho Lăng Thượng Hàn đang hết mực cưng chiều cơ thể mềm mại của cô. Hắn cúi xuống hôn mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, đi đến đâu cũng mang lại cho cô khoái cảm tuyệt vời.

Không biết là cả hai đã quấn quýt với nhau bao lâu, khi Lăng Thượng Hàn dừng lại thì không biết Mễ An cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khuôn mặt cô có vẻ rất mệt, Lăng Thượng Hàn cũng cảm thấy mình hơi quá đáng. Nhưng mà ai bảo Mễ An cô "ngon" tới vậy chứ, ăn mãi mà không chán.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play