Tatsumi đưa Mine về phòng, lấy chăn đắp lên người cô. Chính cậu cũng khoác cáu áo lông quen thuộc đi trong hành lang. Ngồi ngoài trời quá lâu khiến Tatsumi hơi lạnh.
Động tĩnh từ phòng bếp truyền ra khiến cậu chú ý, Tatsumi ngó vào, phát hiện ra là có một người con gái có mái tóc đen đang cầm hai đĩa đồ ăn, đèn cũng không bật.
"Akame? Ăn khuyu à?"
"Không. Đấy là mấy món Sheele và Mine rất thích, hi vọng nó sẽ khiến họ khá hơn."
"Vậy sao."
Cả hai đột nhiên ngừng lại. Ngập ngừng im lặng vài giây, Akane mới nói.
"Từ khi chúng ta chọn con đường này, tên lẫn công lao của chúng ta sẽ không bao giờ xuất hiện trên hồ sơ của quân cách mạng."
"Đó chính là lí do tại sao tôi luôn nhớ kĩ mọi người hết mức có thể. Phòng khi có ai đó trong Night Raid ra đi, ngoại trừ chúng ta, không ai còn nhớ đến họ nữa."
Nói ra những việc như vậy mà Akame vẫn khuôn mặt điềm tĩnh như thường ngày. Nhưng một Tatsumi đã trải qua lột xác về tâm tính đêm nay thì có thể nhận ra giọng nói của cô hơi run rẩy.
Nếu như cậu mà nói cô vẫn thật bình tĩnh nếu bạn bè bị giết, đó chính là một lời xúc phạm dù Tatsumi không có ý đó. Cậu hiện tại, cũng không còn là thiếu niên non nớt nhìn gì nói đó nữa rồi.
"Akame, đừng như vậy nữa. Chúng tôi... vẫn còn ở đây. Cậu không cần gánh chịu một cách đau khổ như vậy."
Tatsumi không biết quá khứ của cô đã trải qua những gì, nhưng cậu biết rằng nếu cô cứ cố chịu đựng như vậy, sớm ngày cũng sẽ bị quá tải.
Tâm linh nhìn rộng ra có thể thấy được rất nhiều thứ. Cậu có thể thấy được một Leone tuy rằng tùy tiện nhưng lại rất tâm lý và tốt bụng. Một Mine chảnh chọe, cục súc nhưng thực chất lại hay lo lắng cho người khác. Và hiện tại là một Akame lúc nào cũng điềm tĩnh trước mọi thứ, nhưng đó chỉ là một cách để chống lại nỗi đau.
Truyền thừa ý chí xong, Tatsumi dường như cũng có được một chút chân truyền của Dương Hằng.
Choang!!
Âm thanh đĩa vỡ rơi xuống sàn khiến Tatsumi hơi giật mình, Akame đã tiến tới, hai tay đặt lên vai cậu, cả người dường như đổ xuống. Sau đí là âm thanh nhỏ giọt của nước.
"Đúng vậy... tôi đã thấy quá nhiều người chết trước mặt tôi. Tuy thế..."
"... tôi vẫn không dám tưởng tượng cảnh những người bạn thân thiết của tôi qua đời!!"
Akame ngẩng đầu lên, giờ Tatsumi mới phát hiện ra âm thanh nhỏ giọt vừa rồi chính là nước mắt của cô.
"Nỗi đau này... tôi làm sao có thể quen với nó được chứ!"
"Nhưng những cảm xúc này có thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta. Nên tôi mới phải cố tỏ ra như vậy!"
"Công việc của chúng ta là ở trong bóng tối, Tatsumi. Nếu như không làm vậy thì tôi biết làm như thế nào bây giờ?"
"Tôi... tôi... tôi không thể..."
Tatsumi không thể ngờ được Akame lại phản ứng kịch liệt như vậy. Nhưng cậu ngay lập tức nhớ ra vài tình tiết nhỏ trước kia, Akame nhìn như bắt bẻ, nhưng thực ra là rất lo lắng cho mọi người.
Hai bàn tay ấm nóng đặt lên tay của Akame khiến cô sững sờ. Tatsumi mỉm cười dịu dàng.
"Akame, công việc của chúng ta ở trong tối, chứ không phải của mình cậu. Chúng tôi vẫn còn ở bên cạnh cậu mà."
"Cậu... cũng không cần gánh chịu nỗi đau đó nữa. Bởi vì tôi hứa với cậu, tôi sẽ không chết! Chúng ta sẽ không chết! Dù ở trong bóng tối, chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau!"
"Cậu sẽ không phải buồn nữa, Akame."
"Tatsumi..."
Akame cũng không ngờ rằng câu trả lời mà mình nhận được lại như thế này. Cô ngẩn ra trong giây lát, sau đó gạt đi nước mắt, nở một nụ cười giống như cậu.
"Ừm! Cậu nói phải."
"Chúng ta sẽ chào đón tân quốc gia, và nụ cười hạnh phúc trên môi mỗi người."
Cả hai người cũng không biết rằng có một người thứ ba nghe được cuộc trò chuyện này. Leone đứng dựa lưng ngoài cửa phòng ăn, khẽ lẩm bẩm.
"Nhóc đã trưởng thành rồi, Tatsumi."
Sáng hôm sau, hai "bệnh nhân" Mine và Sheele được hai người phụ trách bếp núc Akame và Tatsumi chăm sóc đặc biệt.
"A... Akame... chị có thể tự ăn được mà..."
"Sheele, chị mau há mồm ra, khoai tây sẽ nguội mất."
"Vâng..."
Sheele ỉu xìu, như một đứa bé được Akame đút ăn. Còn ở bên kia, thế trận lại vô cùng khác biệt.
"Mine! Đừng ngọ ngậy nữa! Tôi không thể nhắm trúng được!!"
"Hừ, tên ngốc! Đừng tưởng trải qua việc đêm qua mà cậu đã muốn làm gì thì làm nhé!"
"Tatsumi, việc hôm qua là sao? Chúng ta cũng đã ở nhà bếp..."
"Akame! Mine! Đừng nói những thứ dễ gây hiểu lầm như vậy!!"
"Á à, Tatsumi. Tôi không biết là cậu lại thú tính như thế đấy. Tôi rõ ràng đã đánh dấu chủ quyền với cậu rồi mà!"
"Xin chị đấy Leone! Đừng làm mọi việc rối lên nữa!!"
Tatsumi bị cả ba người vây quanh, bóng dáng của họ trong mắt cậu trở nên to lớn như núi, còn cậu thì bé nhỏ co ro tại đấy.
"Giải thích đi, Tatsumi!"
"Giải thích đi, Tatsumi!"
"Giải thích đi, Tatsumi!"
Không khí phòng ăn trở nên vui tươi, ngoại trừ với Tatsumi. Cậu bây giờ chỉ muốn chạy đi luyện tập cùng đại ca Bulat thôi.
...
"Tướng quân Esdeath, thắng lợi của cô tại vùng phía bắc thật ấn tượng! Ta đã chuẩn bị một vạn đồng vàng cho cô làm phần thưởng."
Bên trong cung điện hoàng đế, Esdeath cởi mũ ra, quỳ một chân trước vị hoàng đế nhỏ tuổi, bên cạnh vẫn là lão già tể tướng, nhưng lần này lão không ăn thịt nữa mà cầm một hộp cá hồi, thỉnh thoảng lại lấy trong đó một miếng ra để ăn.
"Cảm ơn thưa bệ hạ. Thần sẽ gửi chúng đến những người lính của thần tại phương bắc. Hẳn là họ sẽ rất vui mừng."
Tể tướng cầm một miếng cá cho vào miệng, vừa ăn vừa nghiền ngẫm.
"Esdeath vốn chẳng quan tâm tới chính trị hay quyền lực. Với cô ta, việc được chiến đấu và tra tấn kẻ thù mới là quan trọng nhất."
"Nên cô cứ làm những gì cô thích, Esdeath. Còn ta vẫn tiếp tục kiểm soát quốc gia này. Nước sông không phạm nước giếng."
"Quả đúng là một trò chơi hoàn hảo."
Esdeath ngẩng đầu lên, giọng nói lẫn ánh mắt đều tỏa ra sự tự tin.
"Giờ thần đã trở về thủ đô, thần xin thề sẽ tiêu diệt bằng được Night Raid. Những kẻ dám quấy nhiễu bệ hạ của thần."
"Ta biết nhiệm vụ rất khó khăn, nên ta muốn thưởng cho tướng quân nhiều thứ hơn chứ không chỉ là vàng."
"Cô có ước muốn gì không?"
"Thật vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Nếu có thể... thần nghĩ mình đang muốn được yêu."
Cả hoàng đế lẫn tể tướng đều giật mình. Miếng cá trong tay lão tể tướng còn rơi xuống sàn. Bọn họ xác thực không nghe nhầm chứ? Người phụ nữ kinh khủng này... muốn được yêu sao?
"À à... là vậy sao? Cũng đúng, ở tuổi đí mà cô vẫn còn độc thân. Vậy hãy để ta đề cử vài người, cô thấy tể tướng thể nào?"
"Bệ... bệ hạ!!"
Tể tướng có chút run rẩy, nghĩ đến cái cảnh yêu đương cùng Esdeath, lão ta thà đi chết còn hơn.
"Thần rất biết ơn về việc đó. Nhưng với bệnh cao huyết áp của tể tướng, e rằng ông ấy không sống quá ngày mai."
"Thật hỗn xược! Ta vẫn còn trâu lắm đấy nhé! Mà thôi, vậy kiểu người cô thích là gì vậy, tướng quân?"
"Tôi có tiêu chuẩn hơi bị lạ, tôi nghĩ rất khó để tìm ra người phù hợp với tiêu chuẩn của tôi."
"Tôi sẽ viết những sở thích của mình và giới thiệu cho ngài sau."
Buổi diện kiến kết thúc, trên một hành lang dài ngoài sân vườn vương cung, Esdeath và lão tể tướng đi song song với nhau.
"Thật kì lạ, tôi không ngờ mình lại quan tâm đến điều gì đó ngoại trừ chém giết và tra tấn."
"À, ý cô là tình yêu ấy hả?"
"Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng không thể ngăn cái cảm giác đó được."
"Đã là một sinh vật sống, việc yêu đương là chuyện rất bình thường.
Mỗi tội nó không phù hợp với cô tẹo nào, đó là những gì thật sự mà tể tướng nghĩ.
"Ra vậy. Đây chỉ là bản năng."
"Mà bỏ đi, bây giờ tôi có thể tìm niềm vui bằng việc săn lũ Night Raid rồi."
"Về việc đó... tôi có một ý rất hay."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT