*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Selina ngồi một mình trong quầy, vào giờ phút này tiệm cà phê chỉ có mình cô.

Hiện tại đã là ngày thứ hai từ vụ tấn công. Ngoại trừ thương vong đã được thống kê, Dương Hằng và cả ủy viên hội đồng tối cao đều mất tích.

Theo như lời mấy người lính, hai người họ đã leo lên một thứ gì đó giống như ván bay rồi chạy trốn khỏi sự truy đuổi của một đám máy bay trực thăng. Những chiếc trực thăng này là của lũ tín đồ giáo phái doom.

Lần theo hướng đi và dấu vết. Quân đội tìm được rải rác xác máy bay trực thăng, kéo dài theo một đường thẳng liên tục mấy chục cây số, nhưng manh môi chỉ đến đó. Dù bọn họ đã cho rà xoát 5 km xung quang xác máy bay cuối cùng cũng không tìm được thêm bất cứ cái gì.

Bởi vì cuộc tập kích, kế hoạch trùng kiến thành Karj buộc phải hủy bỏ, một người cải tạo hi sinh cùng rất nhiều chiến sĩ và người dân khác. Nghiêm trọng nhất, chính là một trong những nhà lãnh đạo cao nhất của nhân loại mất tích.

Sau sự kiện này, quân đội đã thực sự nổi giận. Bắt đầu triển khai càn quét đến giáo phái doom. Ban đầu quân đội án binh bất động để câu ra lực lượng chân chính mà giáo phái doom che giấu. Bây giờ chúng đã lộ mặt, quân đội không thể chờ được nữa mà xuất trận.

Còn về chủ giáo, thông tin đã được truyền đi khắp quân đội. Riêng việc chủ giáo đã từng là người cải tạo thì chỉ có mấy người cải tạo và có thẩm quyền cao mới được phép biết.

Selina hiện tại cảm thấy buồn bực, ngột ngạt không sao tả hết. Mà lời nói, phong cách của chủ giáo làm cô liên tưởng tới một người. Kết hợp thêm chủ giáo lại là người cải tạo, khiến cho cô nghĩ đến một khả năng đáng sợ.

Tâm trạng rối bời. Selina rời đi tiệm cà phê, không quên khóa cửa lại, cô có một chìa khóa riêng của tiệm mà Dương Hằng đã cho. Không biết từ lúc nào, cả hai đã gắn bó như thế.

Mang theo tinh thần hỗn loạn, Selina trở về căn cứ quân sự, tiến thẳng vào khu giam giữ phạm nhân. Trước mặt cô là phòng giam của Toriel.

Nơi này cũng không phải kiểu nhà tù bê tông song sắt. Mà nó là một căn phòng thuần một màu trắng, chỉ có vật dụng như giường hay phòng vệ sinh kín mới có màu riêng ra. Phía trước phòng tù là một tấm kính lớn có đục nhiều lỗ tròn nhỏ như nắp chai.

"Không phải là Selina đây sao? Ngọn gió nào đã đưa cô đến..."

Bang!

Bàn tay của Selina đập lên tấm kính, ánh mắt lạnh lẽo đến khiếp người, gằn từng chữ một nói.

— QUẢNG CÁO —

Event

"Là ai huấn luyện ngươi thành ra như thế này."

Toriel có khả năng chịu đựng đau đớn rất đáng sợ. Gần như toàn bộ đau đớn về thể xác đều không thể làm ả rên lên một tiếng, chỉ khi tấn công tinh thần mới làm cho ả lui bước, chấp nhận khai ra.

Loại phương pháp chỉ rèn luyện khả năng chịu đựng đau đớn đến mức cực cao nhưng tinh thần lại trở nên vặn vẹo này Selina chỉ từng thấy qua ở một người. Đáp án đã có sẵn trong đầu, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại. Giống như đang tìm một tia huyễn tưởng, huyễn tưởng về cái sự thật kia không phải như cô nghĩ.

"Là chủ giáo."

Toriel mặt mày xán lạn, trái ngược hoàn toàn với Selina lạnh tanh.

"Chủ giáo... là... ai..."

"Ôi Selina, đã hỏi như vậy... tức là cô đã biết... phải không?"

Khác với tất cả những lần thẩm vấn trước, Toriel không ngậm miệng cũng không châm chọc, chỉ nhẹ nhàng đưa ra câu trả lời.

Rắc!

Tấm kính bị nứt ra một đường nhỏ. Selina bỏ đi.

Henry Orcok, một trong những người cải tạo đầu tiên của nhân loại. Là một trong những người có chiến công sáng chói nhất, cùng những người cải tạo thế hệ thứ nhất đứng lên chống lại doom. Vào cái thời mà phòng tuyến còn đang xây dựng.

Trong trận chiến sống còn cứu vớt thành Rorgh còn đang non trẻ. Henry đã chống lại gần trăm con doom tinh anh. Chém giết một nửa trong số đấy, cùng với đếm không xuể doom thường. Anh đã được xác nhận là hi sinh trong trận chiến đó. Selina cùng những người cải tạo khác cũng đã sát cánh với Henry trong nhiều trận chiến. Henry Orcok còn rất thân thiết với Selina, đối xử cô như em gái của mình.

Nhưng, đó không phải là tất cả về anh ta.

— QUẢNG CÁO —

Event

Những người đã từng chiến đấu chung với anh ta biết rằng. Sở dĩ Henry có thể mạnh vượt trội hơn người cải tạo khác là bởi vì anh ta đã rèn luyện thân thể đến mức không thấy đau đớn.

Nó không phải những bài tập như treo xà và chống đẩy, nó là những bài tập tự làm bị thương mình với một mức độ tăng dần, tăng dần cho đến khi chết lặng.

Có người còn nhìn thấy Henry vô cảm khi lột một miếng da từ trên tay xuống, nhưng ngay sau đó đắp nó lại và cười nói bình thường. Người kia chỉ có thể giả bộ như không có gì xảy ra.

Không chỉ thế, ngay chính bản thân Selina từng một lần lén thấy được Henry đang có một khuôn mặt rất đáng sợ, nhìn chằm chằm vào trong gương lẩm bẩm cái gì đó.

Tuy rằng Henry đối xử rất tốt với tất cả mọi người, nhưng một số hành vi của anh ta khiến người khác khong thoải mái, thậm chí là sợ hãi.

Tất cả bọn họ đều không biết rằng, khi mà nhận được tin người cải tạo sẽ chỉ sống không quá 25 tuổi, Henry Orcok đã chôn trong lòng một hạt giống hận thù. Sự hận thù đó dần được nuôi dưỡng bằng sự sợ hãi cái chết đếm ngược.

Henry có lẽ ban đầu thật sự là một người tốt, muốn cứu giúp những người khác, nhưng sự ám ảnh về đau đớn và cái chết đã khiến anh biến chất, dần dần bị hận thù nuốt chửng. Sau trận chiến đó, Henry mất tích. Không ai biết anh ta đã trải qua cái gì để khi xuất hiện đã hoàn toàn giải phóng bóng tối bên trong mình, trở thành vua của những tên cuồng tín tàn nhẫn và súc sinh.

"Vì gì... điều gì đã khiến ngươi phản bội chúng ta, Henry?"

Selian đang đứng trên một khu đồi trống không, cỏ cây xung quanh bị gió đêm thổi đong đưa, vài chiếc lá bay theo gió rồi rơi xuống mặt đất. Quay lưng về phía cô hiện giờ là một người lẽ ra không nên ở đây. Nhưng ở đây cũng là lẽ tất nhiên.

"Chỉ là ôn lại chút kỉ niệm thôi mà cũng có người quấy phá nữa."

Chủ giáo quay đầu lại, bắt lấy một chiếc lá đang bay. Nơi đây trước kia chính là nơi Henry Orcok luyện tập, anh dành ra nhiều thời gian nhất cũng là ở chỗ này.

Sở dĩ cô biết đến là vì Selina đã nhiều lần đến đây gọi anh về căn cứ. Bởi vì Henry không có thói quen mang điện thoại.

"Selina, nhiều năm rồi mà em vẫn khó gần như vậy. Tôi trước kia đối xử với em không tệ lắm mà, sao em không lại đây?"

Selina nhìn thẳng vào đôi mắt chủ giáo. Henry tuy rằng lập dị và khiến người ta sợ hãi, nhưng con mắt trong suốt và thuần túy. Còn kẻ trước mắt, cô chỉ thấy được sự kinh tởm, đê tiện khi gã lướt qua cơ thể cô. Cô lặng lẽ thông báo về căn cứ, mà chủ giáo có lẽ biết, nhưng vẫn để mặc cho Selina làm vậy.

— QUẢNG CÁO —

Event

Henry Orcok đã chết rồi, chết trong trận chiến bảo vệ thành Rorgh. Chỉ có chủ giáo giáo phái doom mà thôi. Và là... kẻ cần phải bị diệt trừ.

Cô nhắm mắt lại, sau đó mở ra. Không còm sự lạnh lùng, mê man hay rối rắm, chỉ có sự cương quyết khi chuẩn bị ra trận.

"Tôi chưa từng có ý muốn hại áo đen, thật đấy. Nếu em không tin..."

Bang!

Chủ giáo mỉm cười, nhưng gã chưa kịp nói hết câu thì đã bị Selina phi lên một quyền đánh lệnh hàm. Gã lảo đảo lui về sau, miệng vẫn cười, nhận tiếp liên hoàn đấm vào mặt, ngực và bụng. Tiếng xương gãy đáng sợ vang lên, cú chặt ngang chân cuối cùng của Selina khiến hai đầu gối của chủ giáo bẻ gập xuống.

Cô đấm thẳng một cú nữa thì bị nắm tay của chủ giáo chặn lại. Gã ta ngẩng đầu lên, đầu gối cùng xương kêu lên tiếng "rắc rắc" bắt đầu lành lại. Người cải tạo mỗi khi vận dụng sức mạnh thì đồng tử sẽ chuyển thành màu vàng kim, màu của năng lượng nguyên chất. Nhưng đồng tử của chủ giáo lại chuyển thành màu đen đục ngầu, đã không còn giống một người cải tạo nữa. Gã ta cười lên một cách điên loạn, khóe miệng cong tớn, nhìn trông càng giống một con ác quỷ chui ra từ ác mộng đáng sợ nhất.

Đối mặt với một kẻ như vậy, đồng tử của Selina chuyển thành màu vàng ánh kim, rực rỡ hệt như mái tóc của cô vậy. Màu vàng ánh kim, tượng trưng cho ý chí không bao giờ tắt.

"Con mắt thật đẹp! Ta... muốn móc nó ra Selina!!"

"Thử xem."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play