Dương Hằng vừa xác nhận phương hướng, vừa cưỡi thảm bay hết tốc lực trên bầu trời.

Mấy hôm trước, hắn moi được thông tin rằng manh mối quan trọng có ở thành Orna. Hắn không xác nhận được cái này là thật hay giả nên cố ý dành thêm vài ngày để điều tra, sau đó kết quả thu được toàn bộ chỉ hướng thành Orna.

Thành Orna, hắn biết thành này. Là một phụ thành thành Rorgh, cũng là nơi lần trước Selina thực hiện nhiệm vụ hộ tống vật tư quan trọng, cũng là lần đầu tiên giáo phái doom trở lại trong tầm mắt của mọi người với cuộc tấn công bị dập tắt chỉ sau 10 phút.

Dương Hằng vẫn còn nhớ Selina lắc đầu khi nhớ về cuộc đột kích đó, đơn là là hai chữ "quá yếu".

"Nếu như Garfeild là từ thành Orna đến Rorgh quản lý giáo phái doom, chắc hẳn thàng Orna cũng đã tồn tại vây cánh của giáo phái doom từ trước."

Dương Hằng ban đầu có chút nghi ngờ về manh mối này. Nhưng có được càng nhiều thông tin về sau, nghi ngờ càng giảm bớt.

Garfeild không có nói dối, manh mối liên quan đến hắn chắc chắn có ở thành Orna. Kẻ áo đen và cảnh sát có tìm được cũng chẳng sao cao, bởi vì tất cả những người biết được đều sẽ chôn xương tại đó.

Thành Orna cách thành Rorgh cũng không xa lắm. Chỉ mất hai tiếng chạy vận tốc tối đa, Dương Hằng đã có thể thấy được một nhóm kiến trúc ở đàng xa.

Dương Hằng lần này dự định sẽ lẻn vảo. Một tòa thành phụ chỉ lớn tương đương với một thành khu ở tòa chủ thành, nếu thuận lợi chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Khi hắn đến nơi, trời đã gần tối. Để tránh bị phát hiện, hắn thu hồi thảm bay, sau đó dùng áo choàng tàng hình chạy một quãng dài đến gần tường thành, rất tự nhiên tiến nhập vào thành.

Bởi vì không có quyết liệt với doom như thành Karj nên trong Orna vẫn khá là náo nhiệt. Dương Hằng vẫn giữ trạng thái tàng hình. Tại những chỗ hẻo lánh bắt đầu di chuyển, con mắt liên tục chuyển động kiểm tra dòng người.

Không có dấu hiệu khả nghi.

Dương Hàng cũng không bất ngờ, tiếp tục vòng qua các khu khác kiểm tra. Ba tiếng đã trôi qua, hoàn toàn không có một dấu hiệu nào cả.

Hắn không thất vọng hay chán chường, bởi vì giáo phái doom là một lũ chuột giấu trong góc tối. Phát hiện chắc chắn không dễ.

Rất lâu về sau. Cả thành thị đã sớm im lìm từ lâu, hắn cá rằng sẽ có thành viên giáo phái đi ra ngoài "săn đêm". Đó cũng sẽ là cơ hội của hắn.

Nhưng có vẻ cái nhìn của Dương Hằng đối với giáo phái doom đã trở nên phiến diện. Ví giái phái doom với con chuột trong chỗ tối không sai, nhưng cũng phải nhìn trường hợp nào. Ở thành Rorgh, nơi trị an cùng lực lượng cực mạnh thì tất nhiên đám tín đồ giống như chuột cống trốn chui trốn lủi, chỉ dám kiếm ăn lúc con người đi ngủ hết. Nhưng tại đây, "chuột" chỉ cần tránh khỏi tầm mắt con người là được, ban ngày hay ban đêm không quan trọng.

Đợi rất muộn, không hề có chút tiến triển nào, hắn đành phải thu lưới.

Ngày thứ hai, Dương Hằng tiếp tục như hôm qua. Nhưng tòa thành thị này giống như... quá bình thường. Thậm chí đôi lúc hắn còn tự hỏi rằng manh mối mình lấy đến có sai không.

"Sao lại như thế này?"

Dương Hằng có chút hoang mang, hắn đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp trở ngại rất lớn khi đối đầu với thế lực giáo phái doom ở đây. Nhưng sự việc lại ngoài sức tưởng tượng, manh mối quan trọng dẫn hắn đến tìa thành này, nhưng nơi này lại chẳng cái gì cả.

Dương Hằng thầm nghĩ nếu mai không còn thu hoạch được gì, hắn sẽ hồi trở lại thành Rorgh, không tiếp tục ở đây lãng phí thời gian nữa.

Ngay trong ngày thứ ba, hắn thấy được ở trong một góc tối có một người phụ nữ bị khăn một cái khăn che miệng, người phụ nữ ngất tại chỗ sau đó có một tên che mặt lôi đi.

"Đây rồi."

Dương Hằng thở phào nhẹ nhõm, không uổng công hắn ngồi mòn mỏi ba ngày liền. Hắn lập tức xuất phát, như một bóng ma lần theo tên tín đồ che mặt đến một tòa nhà cao tầng. Giống như đây là một công ty vậy.

Chỉ là nơi này không có bảo vệ canh gác, điều đó càng tốt. Hắn thuận lợi lẻn vào, sau đó tìm được cầu thang đi xuống quen thuộc.

Bên dưới là một hành lang, hắn trong chỗ tối quan sát, không có ai cả.

Dương Hằng yên tâm đi vào, hắn nhanh chóng men theo hành lang đến được phòng thờ phụng.

Hắn mở cửa phòng thờ phụng ra, nhưng thứ trong đó không phải một đám tín đồ, mà là một đống nhầy nhụa máu và các thứ hỗn hợp với nhau. Xem xét qua nó có vẻ đã có từ lâu rồi, không ngừng chồng chất lên mới tạo thành một bãi kinh tởm như thế nào.

Mà ở trên đống đó là một con doom ngồi chiễm chệ, trên người mang đầy xiềng xích. Dương Hằng kinh hãi, đồng thời trong lòng cũng thiêu đốt lên lửa giận. Rốt cuộc thứ này đã ăn bao nhiêu người rồi?

Đặc biệt, khi nhìn thấy một số bộ phận và khí quan của trẻ em lẫn trong đó, một số kí ức không tối bắt đầu chiếu lại trong đầu Dương Hằng. Cuồng nộ nổ tung như núi lửa phun trào.

Nhưng hắn ép cho mình bình tĩnh lại. Bởi vì trong phòng còn có người khác, đó là hai cô gái trẻ tầm 20 tuổi, đang bị bịt miệng, chân tay trói chặt giãy dụa. Khuôn mặt đầy nước mắt. Nhìn thấy Dương Hằng, bọn họ càng ra sức giãy dụa hơn, hiểu nhầm hắn thành tín đồ giáo phái doom.

Hắn chưa kịp giải thì thì tiếng bung của xích sắt vang lên. Con doom đã được giải phóng, nó lôi cái chân đã ngập trong bãi nhầy nhụa từ xác vụn của người. Tiến đến hai cô gái kia. Bốn cái khoang miệng mở ra để lộ hàng đống răng sắc nhọn.

Hai cô gái sợ hãi, muốn bỏ chạy. Nhưng đã bị trói cả chân và tay thì hai người họ có thể di chuyển bao xa đây?

Tưởng chừng như cả hai sắp bị ăn thịt, người áo đen vừa mới mở cửa khi nãy giơ súng ra bắn vào doom. Doom bị làm chậm, hướng về ohias người áo đen gào rú. Chỉ thấy người áo đen lao đến trước mặt doom, thuần thục né tránh những đòn tấn công đồng thời liên tục nổ súng.

Doom, trị số 1.1.

Con doom có vẻ không bị thương, nhưng tốc độ của nó ngày càng chậm, động tác cũng ngày càng trì trệ. Bị người áo đen dùng một cây gậy đâm vào cổ họng. Mùi cháy khét bốc lên, cùng với đó là xác doom ngã xuống.

Đối với cái loại doom được nuôi bằng thịt người, hắn đều cảm thấy quá yếu so với doom trên chiến trường. Vì thế giải quyết rất đơn giản.

Hắn cởi chói cùng băng dán trên miệng hai cô gái, cả hai biết mình được cứu rồi, nước mắt bắt đầu không khống chế tuôn ra, định cảm ơn Dương Hằng. Nhưng bọn họ chưa kịp nói thì đã có một giọng nói vang lên ở góc tường.

Đó là một cái loa, âm thanh phát ra là của một người phụ nữ.

"Ngươi mạnh hơn ta tưởng đấy."

"Đã vậy thì kẻ phá đám, ngươi muốn chơi một trò chơi không?"

"Đã ngươi ưa thích cứu người, vậy thì lần này sẽ có rất nhiều người cho ngươi cứu đó."

"Mỗi phòng ta sẽ đặt hai người sống vào. Nếu không muốn bọn họ bị xé xác, nhanh chân lên kẻ phá đám."

Dương Hằng mặt mày âm trầm, hắn bị chơi rồi! Ngay từ đầu, manh mối về thành Orna rất có thể là cố ý lộ ra cho hắn. Ở thành Rorgh chúng bị bó tay rất nhiều, đồng thời cũng không thể xử lý hắn.

Vậy nên chúng tung ra một miếng mồi ngon mà Dương Hằng khó có thể chối từ, dẫn dụ hắn đến đây, sau đó thiết kế cái trò chơi vớ vẩn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play