Naoto tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh viện. Ngay khi cậu vừa mở mắt, sắc mặt khó chịu của Kaname lập tức chuyển thành nghiêm túc.
"Không có ai trong cửa hàng nên tôi đã chạy đi gọi xe cứu thương, ơn trời không sao rồi."
"Ra là... tôi bị xỉu..."
Naoto hơi đơ ra một chút, sau đó những ký ức về cái tin tức lại hiện lên. Cậu hét toáng lên, bắt đầu lục tìm xung quanh.
"Điện thoại... điện thoại đâu rồi!"
"Bị gì vậy trời?"
Kaname đưa điện thoại ra, Naoto giật phắt lấy, điên cuồng mở tin tức. Điều đó quả thật không phải là mơ, Nijimin đã chính thức tạm dừng sự nghiệp thần tượng âm nhạc.
"Không!!! Nijimin!!!"
Naoto gào khóc, đến độ mà Kaname ngồi cạnh nhìn cũng thấy kinh. Đột nhiên, cậu ra khỏi giường rồi đến chỗ cửa sổ.
"Đợi... đợi đã, cậu định làm gì vậy?!"
"Không còn gì lưu luyến nữa, không còn lý do để sống nữa. Chết quách đi cho xong."
"Vĩnh biệt, cậu trai chưa biết tên."
Naoto định tung người nhảy xuống thì bị Kaname lao tới kéo vào.
"Tên khốn này! Đừng có dại dột vậy chứ!"
Thực ra, cũng không phải gã tốt bao nhiêu. Mà là gã sợ sẽ vướng phải rắc rối, nhỡ đâu cảnh sát lại kết tội gã thì sao? Vậy nên, không muốn cứu nhưng vẫn phải cứu.
"Để tôi chết đi! Tôi không thiết sống nữa!"
"Được rồi được rồi, bình tĩnh lại! Tôi sẽ lắng nghe mọi tâm sự của cậu."
Đây vốn chỉ là câu nói để trấn an Naoto, Kaname cũng không ngờ rằng đây chính là quyết định tồi tệ nhất mình từng đưa ra.
Gã ngồi nghe cậu nói từ lúc này tới tận sáng sớm, Kaname nhận ra trong tất cả những cục phân di động mà gã từng gặp, Naoto tuyệt đối là cục phân kinh dị nhất.
"Sau buổi bắt tay, Nijimin đã đùa thế này... nó buồn cười phải không?"
"Tôi... tôi về được chưa?"
Kaname bước ra khỏi bệnh viện, cảm thấy ánh nắng mặt trời sáng sớm thật chói.
...
Một đêm không có sự tra tấn của anh trai, Aya đến trường với một tâm trạng rất tốt. Cho đến khi cô đụng mặt Sarina.
Nhưng kỳ lạ là, Sarina không chế giễu, xúc phạm cô như mọi khi. Chỉ đơn giản nói một câu rồi quay đi.
"Ghen tỵ với mày thật đấy."
"Hả."
Hai người không nói thêm lời nào mới nhau, cùng bước vào lớp. Dương Hằng vẫn như mọi khi là người đến lớp sớm nhất, nhắm mắt nằm tựa lưng vào ghế sau bàn giáo viên.
Sarina không đến bàn học của mình ngay, mà đi đến trước bàn giáo viên cúi đầu xuống. Giọng nói thành khẩn.
"Cảm ơn thầy!"
Những học sinh có trong lớp lúc đó đều kinh ngạc che miệng lại, kể cả Aya cũng không ngoại lệ. Hình tượng của Sarina luôn là một kẻ bắt nạt ngang tàng, ngông nghênh. Sao tự nhiên lại ngoan ngoãn thế này?
Hôm nay có bão à?
Sarina không để ý đến phản ứng của người khác, cô chỉ để ý mình phản ứng của Dương Hằng. Hai tay khẽ nắm vạt áo. Đáng tiếc, hắn giống như không nghe thấy, hoặc là không thèm để ý.
"Thầy, em..."
Ánh mắt của cô từ mong chờ dần dần ảm đạm. Đúng lúc này, Dương Hằng lên tiếng, nhưng hai mắt vẫn nhắm.
"Được rồi, về chỗ đi. Chuyện kia cũng không đáng là gì."
Sarina trở nên vui mừng sau đó quay trở về chỗ ngồi. Ngay khi cô vừa ngồi xuống, hai nữ sinh trong bộ ba bắt nạt liền sấn tới.
"Sarina, vết thương đỡ chưa đấy?"
"Đỡ rồi, không có sẹo luôn."
"Mà sao hôm nay tự nhiên lại..."
"Làm sao? Tôi thích đấy."
"Chuyện lần trước, về con nhỏ Asagiri..."
Sarina liếc đến vị trí bàn học của Aya, nhưng rồi lại không quan tâm nữa. Cô đã có kế hoạch khác.
"Kệ nó đi."
Aya một bên nói chuyện cùng Hinomoto, một bên lưu ý xung quanh. Đã gần vào lớp rồi mà Tsuyuno vẫn chưa có mặt ở chỗ ngồi.
Ngay khi thời gian vào lớp đến, Dương Hằng mở mắt. Hắn bắt đầu đứng dậy tuyên bố.
"Chắc các em đều rất bàng hoàng khi nghe tin Nijimin tạm thời giải nghệ để tập trung học."
"Thầy ơi! Thầy cũng là fan của Nijimin à?!"
"Không, thầy chỉ thông báo như thế bởi vì Nijimin sẽ học ở lớp chúng ta."
Cửa lớp mở ra, một cô bé nhỏ nhắn, dễ thương có mái tóc màu xanh lam, buộc tóc hai bên bước vào lớp.
"Xin chào, mình là Anazawa Nijimin! Mong rằng chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau."
"Ni! Ji! Min!"
"Thiệt hả trời?"
Cả lớp học như bùng nổ, hàng chục âm thanh xôn xao đan vào nhau. Không chỉ trong lớp, bên ngoài còn có số lượng học sinh khổng lồ đang ngó vào.
"Ổn định lại."
Dương Hằng gõ gõ đầu ngón tay xuống bàn, nhưng mà lớp vẫn rất ồn ào. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể hướng về phía Nijimin.
"Nijimin, chọn chỗ ngồi của em đi."
"Em muốn... ngồi cạnh Ayappi! Đáng tiếc là không có Tsuyuyu..."
Nijimin chỉ thẳng vào chỗ Aya khiến cho cô giật nảy mình. Sự chú ý của cả lớp đổ dồn lên cô, nhưng nó lại không tích cực như Nijimin, thậm chí có phần tiêu cực.
"Asagiri là bạn của Nijimin á?"
"Con nhỏ ngờ nghệch đó hả?"
"Hay là họ hàng?"
"Chắc thế, người như nó sao quen được với Nijimin."
Sắc mặt Dương Hằng dần lạnh xuống. Bầu không khí vui tươi khi nãy lập tức thay đổi, cả lớp im bặt lại, mấy học sinh bên ngoài cũng chạy biến đi mất.
"Trật tự nào các em, vào lớp rồi."
"Vâng!"
Khúc nhạc dạo đầu ngày xem như kết thúc. Sau buổi học, Aya cùng Nijimin về cùng nhau.
"Tớ cũng không ngờ cậu chuyển hẳn tới lớp của tớ luôn đấy."
"He he, đó là cho tiện thôi. Mà thầy ấy cũng là cùng nhóm với chúng ta à?"
"Ừm. Chúng ta đi kiếm Tsuyuno đã, không hiểu sao hôm nay cậu ấy không đến lớp."
Aya cũng có chút lo lắng, rõ ràng hôm qua lúc chia tay thì vẫn còn tốt mà. Tại sao cả ngày hôm nay lại vắng chứ.
Hai người đến tòa nhà nơi Tsuyuno ở, tìm kiếm địa chỉ một hồi rồi mở cửa ra. Bên trong tối om, một gã đàn ông bị trói chặt vào một cái bàn dựng đứng đang kêu ú ớ không ngừng.
"Aya, người này là ai vậy?"
"Tớ không biết.... Tsuyuno!!!"
Aya kinh hãi khi thấy Tsuyuno đang nằm gục trên sàn nhà, một đống máu tuôn ra từ miệng. Cô cùng Nijimin vội vàng chạy tới đỡ lên.
"A... Aya... mình vẫn ổn..."
"Ơn trời! Nijimin, giúp tớ với. Để tớ gọi cấp cứu."
"Ở đây đông vui nhỉ?"
Một giọng nói khác phát ra từ phía cửa ra vào. Aya và Nijimin không hẹn mà cùng quay đầu lại, thấy được Sarina đang đứng ngoài đó.
"Tại sao... cậu lại ở đây?"
"Đưa gậy phép và quyển sổ sát nhân của các người cho tôi."
Sarina không trả lời câu hỏi của Aya, chỉ lạnh nhạt đưa ra yêu cầu. Cái này khiến cả Aya lẫn
"Tại sao cậu lại biết chuyện này?"
"Tại vì... tôi cũng là một Mahou Shoujo."
Yoyo trong tay Sarina được thả xuống, bắt đầu xoay vòng trên không trung. Cô vung tay, chiếc yoyo cắt dọc mặt đất, cắt dọc bờ tường, cắt dọc cả trần nhà.
"Giờ thì đưa hết đây, không thì sẽ có đổ máu đấy."
Sarina tiến lên phía trước, đột nhiên cả người của cô cứng lại không động đậy được, gậy phép bên tay cũng buông thõng xuống. Điều này khiến cho cô kinh hãi.
"Cái... cái gì?"
"Đứng im!"
Nijimin sử dụng ma thuật của mình ra lệnh cho Sarina không được làm gì. Sau đó cô quay sang Aya.
"Mình xử lý được, mau gọi cứu thương đi."
"Nijimin..."
Sarina nghiến răng, cô không thể ngờ được Nijimin cũng là một Mahou Shoujo. Không những thế lại có một năng lực mạnh mẽ đến vậy. Bất kể cô muốn làm gì cũng không thể, bởi vì một thứ gì đó đã ghi đè mệnh lệnh lên bộ não của cô, khiến cho cơ thể không bị kiểm soát bởi suy nghĩ.
Mọi chuyện cứ tưởng thế là đã ổn. Cho đến khi Nijimin dần cảm thấy sàn nhà dường như đang chao đảo, lay động càng kịch liệt. Nhìn vết cắt do yoyo của Sarina khi nãy, đồng tử của cô co rút lại, hoảng hốt hô lớn.
"Aya, Tsuyuno! Nơi này sắp..."
Chữ "sập" còn chưa nói ra khỏi miệng, cả căn phòng bắt đầu đổ sụp. Bởi vì nhà của Tsuyuno ở trên tầng cao, nên việc sụp đổ càng nguy hiểm.
Nijimin cùng phần kiến trúc bị bửa ra rơi xuống, Sarina đã thoát khỏi khống chế, nhưng cô lúc này cũng rơi ra ngoài.
"Không!!!"
Aya hét lên, khẩu súng ma thuật trong tay bắn liền hai phát trúng vào Nijimin và Sarina. Lúc này, phần kiến trúc chỗ cô cũng vỡ tan ra. Aya vẫn đang ôm chặt lấy Tsuyuno, bị hàng tấn gạch đá vùi lấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT