Selina quả thật ngạc nhiên đến không nói nên lời. Và đặc biệt hơn là câu nói sau cùng kia của lão khoa học gia.
Nếu lời của ông ta là thật, thì những tồn tại đã tạo ra phi thuyền chả phải là "thần" sao?
"Đừng vội sốc, cô Selina, bởi vì sự thật... chưa dừng lại ở đó."
"Chính phủ thế giới nhận được tin tức thì ngay lập tức gấp rút chuẩn bị một hạm đội cùng 50000 người. Bằng mọi giá phải đem toàn bộ di chuyển nguyên trạng về trái đất."
"Chỉ là ta... không, chúng ta đều ước rằng mình không thông báo về trái đất."
Selina lắng nghe, trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm bất tường. Nắm tay cô nắm chặt lại, đây là thói quen mỗi khi cô lo lắng.
"Trong quá trình khai quật cùng di chuyển, hạm đội đã đánh thức một sinh vật, nó lúc đó từ trong lòng đất thức giấc. Đem toàn bộ gần như giết sạch. Hình dạng của nó đáng sợ đến độ mười năm thời gian gột rửa cũng không thể làm ta quên đi."
"Ngài, đó là..."
Giọng nói của Selina đã có chút phát run, người phụ nữ bình tĩnh trả lời.
"Đúng vậy, là doom chúa. Nó phá đất mà ra, đem 50000 người gần như ăn sạch. May mắn vẫn còn một phần hạm đội kịp thu lấy di tích rồi vội vàng tháo chạy."
"Chúng ta cứ nghĩ rằng đấy đã là kết thúc. Nhưng doom cỗ máy chiến tranh lại nắm giữ năng lực phi hành trong không gian. Đợi đến khi loài người kịp phản ứng thì đã muộn, doom cỗ máy chiến tranh đã lao với vận tốc của một viên thiên thạch đáp xuống trái đất. Và đó... là cách cuộc xâm lấn bắt đầu."
Selina ngồi ngây như phỗng ra đó, cô không biết nên có cảm xúc gì bây giờ. Tức giận, đau đớn hay là thống hận?
Hóa ra doom vốn dĩ không tiêu diệt nhân loại, nó lẽ ra chỉ nên tiếp tục ngủ đến mục rữa ở sao Hỏa. Lẽ ra cha cô đã không chết, lẽ ra cô phải là mà cô gái bình thường mà không phải một chiến binh đoản mệnh.
Lẽ ra... lẽ ra...
Những giương mặt như lướt qua trong tâm trí Selina, đó là những người mà cô không cứu được. Lẽ ra, họ đã không phải chết!
Hóa ra, tất cả chỉ từ con người mà ra.
Két!!
Âm thanh méo mó của sắt thép bị vặn xoắn vang lên, cánh tay của Selina cắm thẳng vào bức tường thép bên cạnh. Toàn bộ kim loại xung quanh nắm đấm đều bị xoắn thành hình xoắn ốc. Cô nhìn trước mắt người phụ nữ này, ánh mắt phẫn nộ như muốn phun ra lửa. Bà vẫn không ngần ngại đối mặt với Selina, chỉ là khuôn mặt không khỏi trầm xuống.
"Lão già kia khi biết chuyện đã rất ân hận. Lão ta đã liều mạng làm việc để chuộc tội. Dự án bọc giáp, dự án người cải tạo, đều là của lão."
Selina trong mắt hận thù chợt tắt, cô vô lực gục mặt xuống.
Phi hành đoàn đó làm sai sao? Không.
Tiên Hiệp HayChính phủ quyết định sai sao? Không.
Tất cả chỉ là không biết mà thôi, chỉ là do sự vô tri mà thôi. Cái ngày mà phi hành đoàn đặt chân lên sao Hỏa phảng phất như nhân loại mở hộp Pandora vậy.
Người phụ nữ lớn tuổi thở dài, Selina không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng biết được. Bà đã từng gặp nhiều trường hợp người còn phản ứng kịch liệt hơn thế, Selina được xem như khá có lý trí.
Những chiến binh này một người so với một người mạnh, quá khứ cùng nỗi đau của họ chính là suối nguồn sức mạnh, cũng là một điểm yếu chết người. Có thể dẫn tới tâm linh sụp đổ.
"Hộp Pandora mở ra là tai ương, nhưng cũng sót lại hi vọng. Chúng ta cũng giống vậy, tất cả những bài kiểm tra trong sáu tháng vừa qua đều là để chuẩn bị cho hi vọng cuối cùng."
Selina lúc này mới lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên. Người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy đi về phía giữa phòng kho. Lúc này cô mới chú ý tới có một cột trụ lớn bằng kim loại. Bà đứng trước cây trụ làm xác nhận. Phần vỏ thép dày mở ra.
"Thứ này, chính là hi vọng."
Ttrong cột trụ là một khối lập phương đang lơ lửng, bề mặt của nó hỗn loại vô cùng, xem một lúc có thể thấy đau mắt.
"Đây là... thứ gì?"
"Như tôi nói... nó là hi vọng. Là thứ cuối cùng mà các vị "thần" đã để lại cho nhân loại."
"Cô Selina, bây giờ cô hãy thử chạm vào nó."
Selina gật đầu, cô đưa tay chạm vào khối lập phương thì năng lượng thần bí từ khối lập phương trực tiếp đâm vào tay cô. Selina hét lên đau đớn rồi ngã ra đằng sau. Nhưng rồi cô chợt bừng tỉnh, cô vẫn đứng trước khối lập phương, hai tay còn hoàn hảo, nhưng hình ảnh vừa qua giống như chỉ là ảo giác.
"Không phải ảo giác đâu, khối lập phương vừa cho cô xem tương lai nếu cô chạm vào nó."
"Những người khác cũng có trải nghiệm giống như cô. Tất nhiên cũng có người không tin và tiếp tục chạm vào nó, và tất cả những gì tiếp sau đó giống như những gì đã được nhìn thấy."
Có thể quan sát tương lai, khả năng này quả thật ngoài sức tưởng tượng. Selina hoang mang, không nhịn được đối người phụ nữ hỏi.
"Nắm giữ những thứ này, vậy mà chúng ta vẫn thua sao?"
"Ném cho con kiến một cái bóng đèn thì liệu nó có thể nghiên cứu ra được không?"
Câu nói tiếp sau của bà khiến Selina á khẩu, chỉ đành từ bỏ.
"Vậy là tôi đã không phải người nó tìm rồi."
"Cảm ơn đã hợp tác, cô Selina. Khối lập phương sẽ được chuyển đi và một tháng sau "
Selina rời đi, lưu lại người phụ nữ một mình trong phòng, cùng với tiếng thở dài nhỏ bé khó nhận ra.
Dương Hằng sắp đóng cửa tiệm cà phê, lúc này cả tiệm đã không còn khách. Lusca đã chạy vào nhà sau xem chuyện tranh, hắn đi ra ngoài cửa thì thấy có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên bệ đá. Dương Hằng nhận ra đó là Selina, hắn cũng không gọi cô vào. Chỉ đi vào trong quán sau đó pha hai cốc cà phê nóng hổi.
Cô cứ ngồi thẫn thờ ở đấy, chỉ khi hơi nóng cà phê phả vào mặt cô mới phát hiện ra là có người đến gần.
"Xin lỗi, mất tập chung quá."
Là một chiến binh lão luyện, để một người bình thường đến ngay sát mình mà không phát hiện thì mất tập chung thôi là chưa đủ để giải thích.
Nhưng Dương Hằng cũng không gặng hỏi. Chỉ ngồi cạnh cô rồi đưa cốc cà phê cho ra.
Cả hai người cứ lặng im ngồi đó, khung cảnh dường như trở lại một năm trước. Dương Hằng mê man ngồi trên bệ đá gặp Selina, cũng từ đó hai người trở thành bạn. Bây giờ, Selina ngẩn ngơ ngồi trên bệ đá gặp hắn.
"Dương Hằng, nếu như một ngày cậu phát hiện ra tất cả đau khổ mà mình phải chịu đựng hóa ra lại do những người mình tin tưởng gây nên dù bọn họ vô ý hay cố ý, điều đó cướp đi hạnh phúc vốn dĩ cậu phải có. Lúc đó cậu sẽ làm gì?"
Dù không biết cô đã trải qua cái gì, nhưng hắn có thể đoán được khả năng cao cô đã biết nguyên nhân thực sự khiến giống loài doom xâm lược trái đất. Từ đó sinh ra cảm giác bị phản bội mãnh liệt. Cả lý trí của Dương Hằng và Selina đều nói rằng bọn họ không sai, chính phủ thế giới cũng không sai, phi hành đoàn cũng không sai. Nhưng loài người là vậy, đúng sai hay không là một chuyện, mà chấp nhận được hay không là một chuyện khác.
Hắn hiếm thấy trở nên trầm mặc, trong đầu tuôn ra rất nhiều câu trả lời, nhưng vô luận là câu trả lời nào thì cũng là đều đối với Selina không công bằng. Sau cùng, đáp trả cô chỉ là sự im lặng.
Hai cốc cà phê đặt cạnh nhau, Selina dúi mặt sau lưng Dương Hằng khóc, nấc nghẹn lên từng tiếng. Có lẽ khóc đối với cô đã là cách giải tỏa tốt nhất. Ngày mai Selina sẽ trở lại thành nữ chiến binh quả cảm gánh vác trách nhiệm bảo vệ thành Rorgh, nhưng đêm nay cô dường như quay trở lại thành một cô gái bình thường.