Nhậm Hào xin Diêu Sâm nghỉ phép vài ngày, đồng thời cũng nhắn tin xin lỗi Lưu Dã, bảo rằng hắn gần đây có chút việc bận. Sau đó hắn dành toàn bộ thời gian để ngồi ngây ngốc ở nhà.

Thật ra động tâm không phải là việc gì quá nghiêm trọng, dù cho có động tâm với khách hàng thì cũng không hề vi phạm điều luật của công ty. Chỉ có điều Nhậm Hào cảm thấy lâu nay giữa bọn họ đơn thuần là diễn theo kịch bản, Lưu Dã cùng lắm là hòa mình vào nhân vật mà anh viết ra nhưng hắn lại để tâm mình loạn.

Hắn còn không rõ liệu mình thích Lưu Dã hay là nhân vật mà Lưu Dã sắm vai, hoặc khốn nạn hơn thì là thích gương mặt của Lưu Dã được gán vào "nhân vật" kia.

Vài ngày sau có người đến gõ cửa nhà Nhậm Hào.

Nhậm Hào ra mở cửa, bên ngoài là vợ của ông chủ hắn, cũng đồng thời là người xây mộng cấp cao - Châu Chấn Nam.

Hắn không cần đoán cũng biết người kia tới vì điều gì.

Hai người là bạn bè lâu năm với nhau nên cũng chẳng cần khách sáo làm chi. Thế nên Châu Chấn Nam thoải mái ngồi xuống sô pha, tự nhiên đến mức tựa như nơi này là nhà của cậu. Nhậm Hào bước tới, đặt hai ly nước ấm lên bàn, nói rằng sợ lát nữa cậu sẽ nói nhiều đến mức khát nước.

A Nam: Làm gì mà đến mức đó chứ...

"Thật ra tâm loạn cũng không phải chuyện gì lớn lắm." Châu Chấn Nam sau khi nhấp một ngụm nước, cậu hắng giọng rồi nói.

Cách vào đề thẳng thắng đấy, ngắn gọn rõ ràng.

"Em biết anh đang lo lắng điều gì, anh nghĩ xem, hai người đã tiếp xúc lâu như vậy, lẽ nào mỗi buổi tối chỉ đến gặp để duyệt kịch bản với nhau thôi sao?"

Nhậm Hào suy nghĩ một cách cẩn thận, xong đưa ra kết luận đúng là không phải như thế.

Lưu Dã thích ngồi nói chuyện phiếm với hắn, hắn cũng vậy. Bọn họ vào những ngày làm việc đúng là sẽ đi theo kịch bản nhưng cuối tuần lại muốn làm gì thì làm, vào những ngày lễ đặc biệt còn cùng nhau trải qua một số khung cảnh lãng mạn, nhìn qua đúng là mang lại cảm giác đang xem cuộc sống thường ngày của một đôi tình nhân nhỏ.

"Anh cũng rõ rồi đấy." Châu Chấn Nam vô cùng tự tin dựa vào phía sau ghế sô pha, hôm nay lại là một ngày khai thông đầu óc thành công nữa rồi.

Cậu chần chừ một lúc, sau đó nói: "Ngày đó tâm em cũng loạn, lòng rối như tơ vò. Anh thấy đấy, Diêu Sâm anh ấy là ông chủ, việc phải thử nghiệm với mỗi nhân viên là một chuyện vô cùng bình thường, thế mà em lại động tâm ngay trong giấc mộng em xây nên cho anh ấy. Sau đó anh ấy gọi em đến văn phòng, lúc đó em cứ tưởng mình sắp bị đuổi việc rồi, ai ngờ đâu anh ấy tỏ tình với em."

Nhậm Hào nhìn nét mặt tươi cười không giấu được trên mặt Châu Chấn Nam, hắn tiếp chuyện theo bản năng: "Trường hợp của chúng ta không hề giống, căn bản Diêu Sâm cũng đã dự định..." Lời mới chỉ nói được một nửa, hắn đột nhiên phát giác hình như mình đã nói điều không nên.

Nhưng Châu Chấn Nam vẫn nghe được nửa câu trước.

Trốn đông trốn tây cũng không thể trốn được, Nhậm Hào đành phải nói: "Vậy việc sếp lấy dự án thử nghiệm làm lý do để hẹn hò với nhân viên của mình cũng là bình thường à?"

Bây giờ Châu Chấn Nam muốn đánh Nhậm Hào, lại càng muốn đánh Diêu Sâm.

Nhưng mà trước mắt có chuyện quan trọng hơn.

"Dù sao thì anh cũng không thể tránh mặt khách hàng của mình như vậy được. Dã...Lưu Dã mấy ngày nay gọi điện thoại cho Diêu Sâm, cũng không phải là khiếu nại gì, anh ấy chỉ hỏi anh có khoẻ không, em vẫn cảm giác được anh ấy lo cho anh."

Châu Chấn Nam đứng lên sửa nếp quần áo bị nhăn, lại tiếp tục nói: "Trốn tránh không phải cách hay để giải quyết vấn đề, dù sao thì anh cũng nên cho câu chuyện này một kết cục."

Nhậm Hào tiễn Châu Chấn Nam ra cửa, trong lòng thầm cầu nguyện cho Diêu Sâm không bị đánh quá thảm. Sau đó hắn quay vào trong nhà, cầm điện thoại lên, mở danh bạ tìm tên Lưu Dã.

Hình như lâu rồi hắn chưa hề chủ động gọi cho anh.

Một khoảng thời gian rất lâu trôi qua, hắn vẫn không nhấn vào nút gọi. Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màu hoàng hôn đang buông xuống len lỏi vào trong đáy mắt hắn.

Làm hắn nhớ tới khung cảnh ngày đó cùng Lưu Dã dạo bước trên sân thể dục.

"Alo, em có khoẻ không? Mấy ngày nay anh không dám gọi điện, sợ quấy rầy em."

Chất giọng đã rất nhiều ngày hắn không được nghe nay lại vang lên một lần nữa, Nhậm Hào cảm nhận được những xúc cảm mà trước đây chưa từng có.

Nhậm Hào nghĩ cũng không cần nói quá nhiều, dù sao Lưu Dã vốn cũng có năng lực đặc biệt, cha anh từng là một người xây mộng cấp cao cơ mà.

Trước tiên hắn nói xin lỗi với Lưu Dã, nói không biết liệu mình có thể tiếp tục xây mộng cho anh hay không, sau đó hắn hít sâu một hơi, cuối cùng chậm rãi nói: "Lưu Dã, tâm em loạn rồi."

Đáp lại hắn chính là một tràng lặng im, Nhậm Hào cảm giác lúc đó mình như ngừng thở, thậm chí suy xét đến chuyện có phải Lưu Dã không hiểu hắn đang nói gì hay không.

Không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, Lưu Dã khẽ cười một tiếng: "Nhậm Hào, em có muốn đi dạo sân thể dục không?"



Nhậm Hào quay lại sân trường đại học, bất quá không phải là đại học trong kịch bản mà là trường hắn từng theo học.

Lưu Dã đứng ở rìa sân thể dục chờ hắn.

Hắn bước từng bước một đến gần người đó, mỗi một bước đi tim lại đập nhanh hơn một chút.

Bây giờ đang là buổi chiều, không giống với buổi tối nhu hoà đêm đó, ánh nắng trên người Lưu Dã chói lọi như ánh mặt trời.

Hai người yên lặng bước về phía nhau, thế nhưng trái tim lại đập mỗi lúc càng thêm mãnh liệt.

Đột nhiên Lưu Dã dừng lại, Nhậm Hào ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào một nơi, nở nụ cười rất dịu dàng. Vì thế nên Nhậm Hào nhìn về chỗ tầm mắt anh đang hướng tới.

Hắn liếc mắt một phát, nhìn thấy được chai nước trên tay Lưu Dã.

Nhậm Hào hơi mơ hồ. Như vậy rõ ràng Lưu Dã đang đợi ai đó, trên mặt anh thoáng nét hồi hộp, lại có chút thẹn thùng, như là đang đợi người anh mến.

Không lẽ Lưu Dã muốn từ chối hắn nhưng không dám nói thẳng mới đành dùng cách này để bày tỏ là anh đã có người trong lòng?

Nếu như vậy thì thà anh từ chối thẳng thắn còn hơn...

Hắn nhìn một Lưu Dã đang vô cùng nghiêm túc không chú ý tới mình đang suy nghĩ miên man, thế là nảy ra ý muốn bỏ chạy, nhưng mà Nhậm Hào không tìm được cớ để trốn, đành phải đứng lại nơi đó.

Trên sân thể dục người tới kẻ đi, Lưu Dã vẫn chỉ đứng yên tại đó, cũng không hề có ai xuất hiện bên cạnh anh. Đang lúc Nhậm Hào định tiến tới dò hỏi thì có một người chạy tới vui vẻ vỗ vai Lưu Dã.

Không đúng, người này sao nhìn lại quen vậy...

Hắn đang hoài nghi bản thân mình nhìn nhầm người, thế là giơ hai tay lên cuộn thành hình ống nhòm, quyết tâm nhìn cho rõ người đang đứng cạnh Lưu Dã.

Diêu Sâm?!

"Vậy là người trong lòng anh là Diêu Sâm, anh biết chuyện cậu ấy với Châu Chấn Nam kết hôn nên khó chịu, quyết tâm cho Bình Minh đánh giá tệ?"

Nhậm Hào thấy lòng mình rối thành một đám.

"Em đang nói cái gì vậy?" Lưu Dã nhịn cười đến mức nội thương, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại hỏi: "Em không có chút ký ức gì về cuộc sống đại học luôn à?"

Nhậm Hào không rõ vì sao Lưu Dã lại cười đến như vậy: "Không có hồi ức nào quá đặc biệt."

"Kể cả chuyện anh em tốt bao nhiêu năm của em - Diêu Sâm - tặng cho em một chai nước, em cũng không nhớ?"

Cái gì? Nhậm Hào sửng sốt một chút, rồi một đoạn hồi ức bỗng hiện lên trong đầu hắn.

Ngày đó thời tiết cũng như hiện tại, hắn vừa bước ra khỏi thư viện đã bị một cô gái thích thầm hắn đã lâu chặn lại, cuối cùng vẫn phải nhờ Diêu Sâm tới giải cứu hắn, còn không biết y lấy đâu ra một chai nước dúi vào tay hắn, bắt hắn buộc phải nhận."

Lúc ấy hắn cũng không nghĩ quá nhiều, còn tưởng Diêu Sâm bị cái gì kích thích, thì ra chai nước đó là Lưu Dã tặng hắn sao?

Thế là, Lưu Dã đã thích hắn từ đại học?

Cho nên, đến bây giờ Lưu Dã vẫn còn thích hắn?

Vậy là việc Lưu Dã thử qua hết toàn bộ người xây mộng trong công ty nhưng không hài lòng ai cũng chỉ là một cái cớ thôi?

Nhậm Hào cảm thấy lượng tin tức ập đến có phần quá tải.

Nhậm Hào không hiểu được mấy chuyện lừa tình hay lãng mạn, hắn chỉ nói được một câu, Lưu Dã chúng ta gặp mặt đi.

Không phải ở trong mộng, mà là ở thực tại.



Hai người hẹn nhau ở một công viên cách công ty không xa.

Tuy rằng đã gặp nhau rất nhiều lần trong mộng nhưng Nhậm Hào vẫn có một nỗi lo lắng mang tên "lần đầu gặp mặt".

Nhậm Hào đội một chiếc mũ ngư dân (bucket hat) hoạ tiết da báo, tóc của Lưu Dã có chút dài, che đi một phần mắt của anh. Mà điều kỳ diệu ở đây là hai người cùng mặc một cái áo khoác màu tím giống nhau.

Bọn họ đứng đối diện nhau, sau đó cùng nở nụ cười.

Có một số người có lẽ là duyên phận mà trời cao mang đến, tuy rằng có thể sẽ muộn nhưng chắc chắn sẽ đến.

Hai người tản bộ dọc con đường nhỏ trong công viên, giống như lúc bọn họ vẫn thường sánh vai cùng nhau trong mộng.

Thời tiết đã trở lạnh, gió thổi qua người cũng có chút run rẩy. Nhậm Hào nhìn đến đôi tay bắt đầu đỏ lên vì lạnh của Lưu Dã, không biết hắn lấy dũng khí từ đâu mà nắm lấy tay anh cho vào túi áo khoác của mình.

Lưu Dã nhìn hắn cũng không chống cự gì, xem như là ngầm đồng ý.

Nhậm Hào ôm trong người một bụng câu hỏi, Lưu Dã cũng có một đống lời muốn nói.

"Không sai, lúc học đại học anh đã thích em rồi nhưng em thì rất lạnh lùng, ai theo đuổi em cũng bị từ chối, cho nên dù Diêu Sâm có xúi giục anh thì anh cũng không dám tỏ tình."

"Mấy năm nay, trong giấc mơ anh luôn thấy em. Nhưng anh không có năng lực khống chế mộng cảnh, cho nên trong những giấc mơ ấy, có lúc chúng ta tốt đẹp, có lúc lại tồi tệ."

"Con người luôn biết cách vỗ về chính mình. Khi mà bọn họ mơ được những gì tuyệt đẹp thì sẽ nói 'ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy điều ấy', khi mà mơ thấy những cơn ác mộng thì lại nói 'mơ sẽ ngược với đời thật'".

"Anh không biết em là người xây mộng, cũng không biết em với Diêu Sâm cùng chung vốn thành lập công ty Bình Minh này. Nếu không phải hôm đi cố vấn đó vừa đúng lúc gặp phải Nam Nam, có lẽ bây giờ anh cũng chưa thể gặp lại em."

Vậy là chuyện Lưu Dã vì công việc mà dùng dịch vụ người xây mộng là thật, còn thử qua toàn bộ người xây mộng trong công ty là giả.

Lưu Dã dừng lại, bàn tay bị Nhậm Hào cho vào túi kia chủ động ngọ nguậy nắm lấy tay Nhậm Hào. Anh nhìn vào mắt hắn, thấy trong đó tràn ngập ý cười, phảng phất giống như một dãy ngân hà rực rỡ.

Anh chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, nói một cách rất nghiêm túc:

"Mộng của anh là do em xây nên, em cũng là người xây mộng duy nhất của anh."

Nhậm Hào cảm thấy tim mình sắp nhũn cả ra.

Hắn cũng rất nghiêm túc nhìn Lưu Dã, nói:

"Chúng ta ở bên nhau đi."

Tuy rằng với cái tình trạng này của bọn họ, câu nói đó có vẻ hơi dư thừa.

Lưu Dã cười rộ lên, trong mắt anh ngập tràn ánh sáng, anh đáp lại, được.

Thứ đang nghênh đón anh là một cái ôm ấm áp từ người mang đến sự an tâm cho anh.



Nhậm Hào lại một lần nữa xây mộng cho Lưu Dã, có điều điểm khác biệt lần này là Diêu Sâm không thu tiền của Lưu Dã.

Còn có một điểm không giống, đó chính là dù trong kịch bản hai người có cãi nhau hay thậm chí là ly hôn thì ngoài đời thực vẫn là một cặp đôi ngọt ngào.

Một điểm cuối không giống nữa chính là bọn họ có thể ôm lấy nhau, trấn an cảm xúc dao động của đối phương khi bị những cảnh trong mơ tác động.

Nhậm Hào đôi khi cũng có chút tiếc nuối, vì sao năm đó hắn lại không hỏi Diêu Sâm về lai lịch của chai nước kia.

Nhưng Lưu Dã lại tựa vào ngực của hắn, bảo rằng không cần nuối tiếc.

Chờ đợi vốn dĩ là để chuẩn bị cho một cuộc hẹn đẹp hơn.

Ít nhất ở giữa biển người mênh mông này, chúng ta không lạc mất nhau.

May mắn thay, tôi nguyện ý chờ, mà người cũng nguyện ý đến.

END.

- ---------------------------------

Editor: Bỏ một khoảng thời gian ngắn thôi nhưng giờ đọc lại toi cũng thấy hơi ngơ ngơ, chữ cũng cứng hơn không đào được chữ để edit luôn...

Thực ra toi đã định rest luôn nhưng vì thấy fic vẫn còn đang dang dở nên edit nốt vì không muốn drop, toi cũng đang consider về việc edit hoàn fic đợt trước toi drop của Quang Văn rồi mới rest nên là có thể sẽ edit fic đó xong trước Tết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play