Nhậm Hào quyết định sẽ tự mình đi vào trong mộng.
Đây là một quyết định rất nguy hiểm, tuy rằng hắn là một người xây mộng cấp cao, có khả năng khống chế mộng cảnh rất mạnh nhưng con người vốn dĩ luôn có thất tình lục dục, nếu bị chìm vào mộng cảnh quá sâu thì hậu quả khó mà lường được.
Nhưng Nhậm Hào vẫn chọn làm như thế.
Tối đó, hắn gặp được Lưu Dã trong giấc mơ của anh.
Chính là Lưu Dã, hoặc cũng có thể nói đó là ý thức của anh. Lúc đối phương nhìn thấy hắn thì vô cùng kinh ngạc: "Cậu là Nhậm Hào hay là nhân vật mà cậu ấy lấy bản thân mình làm mẫu để tạo ra?"
"Tôi là Nhậm Hào." Công ty sẽ đưa cho khách hàng tư liệu về người xây mộng nên việc Lưu Dã biết Nhậm Hào trông như thế nào cũng không quá lạ, trái lại thì hắn tò mò việc khác hơn.
"Anh vẫn có ý thức ngay cả khi đang nằm mơ?"
"Ừm, đúng vậy. Chuyện này trước đây tôi đã sớm biết rồi." Lưu Dã nghiêng đầu cười. Bây giờ cảnh tượng trong mộng là buổi tối ở sân trường, mây trên trời từng đám bay thật nhanh, vội vã tụ tập lại che đi ánh trăng, ánh sáng lập loè từ bầu trời hắt xuống người Lưu Dã.
Thật sự rất đẹp.
"Tối nay chúng ta không diễn theo kịch bản, vừa đi vừa nói được không?"
Nhậm Hào gật đầu đi đến bên cạnh anh, coi như là đồng ý với lời mời.
Dưới ánh trăng, hai người thả bộ vòng quanh sân thể dục.
"Có phải cảnh tượng này làm cậu nhớ tới cuộc sống học sinh của mình không?" Giọng của Lưu Dã từ bên cạnh truyền đến, vì là ở trong mơ nên âm điệu cũng mờ ảo hơn so với chất giọng trong điện thoại, hắn cảm nhận được một chút thần bí từ giọng nói ấy.
Nhậm Hào không trả lời ngay lập tức, hắn đang mải mê nghĩ về bản thân lúc còn là học sinh. Khi đó chỉ mới cấp 2 cái gì cũng không hiểu, mỗi ngày đều cùng anh em đồng bọn
chạy vòng quanh sân trường, mãi khi lên cấp 3 hay đại học, cũng có người từng mời hắn đi dạo nhưng hắn không đáp lại ai.
"Đây là lần đầu tiên tôi đi dạo trên sân thể dục cùng với người khác đấy." Nhậm Hào nhìn đôi mắt mở to tràn ngập sự nghi ngờ của Lưu Dã, hắn chỉ nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói phát ra bất chợt cũng mang theo vài phần cưng chiều: "Thật đó."
"Vậy xem ra là vinh hạnh của tôi rồi nhỉ." Lưu Dã cười rộ lên, khi ấy đôi mắt anh cong cong, ánh trăng phản chiếu bóng anh in trên đường băng chạy, mấy cọng tóc con con run lên trong gió.
Thật quá đỗi đáng yêu.
Hai người cứ vừa đi vừa trò chuyện, nói những đề tài trên trời dưới đất đủ thể loại, cả hai cũng không biết vì sao bọn họ lại có nhiều chủ đề chung như thế, rõ ràng đây chỉ mới là lần đầu hai người gặp nhau, lại còn là ở trong mộng.
Bọn họ đều cảm thấy có chút nuối tiếc khi gặp nhau quá muộn.
Chân trời dần hiện lên tảng sáng.
Nhậm Hào biết đây là thời điểm Lưu Dã chuẩn bị thức giấc, thế nên hắn đứng yên một chỗ, nhìn về phía anh: "Tôi phải ra khỏi đây rồi, trước đó có thể hỏi anh một chuyện được không?"
Lưu Dã gật đầu, ý bảo hắn hỏi đi.
"Về việc anh có ý thức ngay cả khi nằm mộng này, anh có biết thêm gì không?"
Nếu là người bình thường thì không thể thanh tỉnh khi nằm mộng nhưng Lưu Dã lại không như vậy. Năng lực của người xây mộng thường thức tỉnh vào năm họ 6 tuổi, có một vài trường hợp đặc biệt sẽ trễ hơn nhưng nhất định sẽ không trễ đến như thế này.
"Là di truyền từ cha tôi." Lưu Dã cũng biết được hắn muốn hỏi vấn đề này nên cũng không lảng tránh, "Cha tôi từng là một người xây mộng cấp cao, từ khi tôi còn nhỏ ông ấy đã biết tôi có năng lực này."
"Hoá ra là như vậy." Vốn dĩ Nhậm Hào cũng chỉ tò mò thôi nên cũng không hỏi thêm.
Bình minh trên bầu trời dần dần biến mất nhường chỗ cho những ánh nắng chói chang làm Nhậm Hào bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh trần nhà.
Nhậm Hào cúi đầu nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, thấy được hai luồng ánh sáng màu xanh đỏ loé sáng hai lần rồi chợt tắt.
Hắn nở một nụ cười dịu dàng, buông thõng tay xuống.
Đêm qua quả là một đêm tuyệt đẹp.
Bỗng nhiên Nhậm Hào muốn đi dạo sân thể dục.
—
Thực tế chứng minh quyết định lớn mật của Nhậm Hào là một thứ vô cùng đúng đắn.
Tại sao Lưu Dã vẫn mãi không hài lòng, là bởi vì anh vẫn luôn tỉnh táo ngay cả khi ở trong mơ, thế nên một đám nhân vật được chế tạo chỉ biết làm theo kịch bản như những con rối vây quanh anh, thành ra mọi thứ đều rất giả tạo. Nhưng Nhậm Hào là một con người đang sống sờ sờ, hắn có thể cảm nhận những biến hoá trong tình cảm của Lưu Dã nên có thể đối đáp chân thật hơn.
Nội dung kịch bản lần này của Lưu Dã nói về việc theo đuổi lại vợ*.
(*cái truy thê hoả táng tràng này toi không biết nên để như thế nào, mặc dù để nguyên đọc ai cũng hiểu nhưng toi muốn để tiếng Việt hơn ấy)
Hoặc nói đơn giản hơn là phần trước của kịch bản sẽ phát đường, ở giữa kịch bản hai người bắt đầu xảy ra mâu thuẫn nhỏ, sau đó vì không nói chuyện rõ ràng với nhau mà khắc khẩu dẫn tới chiến tranh lạnh, 1 bắt đầu bạo lực lạnh* với 0, 0 vì để giữ gìn mối quan hệ này vẫn luôn chịu đựng dỗ dành người kia nhưng đối phương tỏ ra mình mệt mỏi rồi, sau một khoảng lặng im không nói gì 1 quyết định nên chia tay thôi, 0 cũng không giữ lại nữa, lựa chọn rời đi trong im lặng, không lâu sau thì tên khốn 1 bắt đầu hối hận, không biết xấu hổ mà bước lên con đường theo đuổi vợ.
(*bạo lực lạnh: là một hình thức bạo hành về tinh thần, lúc này một người trong mối quan hệ sẽ giảm thiểu/ngừng giao tiếp bằng lời nói hoặc thể chất với người kia - Vietcetera
1: top; 0: bottom)
Vì để hình thành sự tương phản mạnh nhằm lưu lại ấn tượng sâu trong lòng người xem nên cốt truyện ở nửa phần trước tiến triển rất nhanh — tuy rằng vốn dĩ nó chỉ là tấm nệm trải ra để tiếp nối phần sau. Nhậm Hào đọc kịch bản đến đoạn ngọt ngào thì cảm thấy mình sắp bị sâu răng đến nơi, thế nên hắn vô cùng nghi ngờ việc Lưu Dã nói mình chưa bao giờ yêu đương với ai là giả.
Người chưa từng yêu đương có thể viết ra mấy thứ ngọt sâu răng này à? Nhậm Hào không hiểu, Nhậm Hào không biết.
Nhưng Nhậm Hào biết hắn muốn cùng với Lưu Dã yêu đương ngọt ngào ở trong mộng.
Ở trong mơ, bọn họ đã trò chuyện cùng nhau hơn sáu tháng. Có đôi khi hắn sẽ nắm lấy tay Lưu Dã, trong lòng tò mò không biết liệu xúc cảm khi cầm đôi tay ấy ngoài đời thực sẽ như thế nào.
Bọn họ không chỉ nắm tay mà còn làm rất nhiều chuyện mà mấy đôi tình nhân thường làm. Tỷ như cùng nhau đi học, tan học, ăn cơm, tham gia hoạt động trong trường, ngồi trên xe buýt cùng về nhà; rất thản nhiên khi ăn cùng cái bánh quy, uống cùng một chai nước; có thể nhẹ nhàng trao đối phương một cái ôm ấm áp hay lén lút hôn môi ở một góc trường. Nhậm Hào hay cười dịu dàng khi nhéo má Lưu Dã, nói anh gầy quá, nên ăn nhiều một chút; Lưu Dã thích làm nũng nhéo miếng bụng mỡ của Nhậm Hào, nói hắn cần giảm cân rồi, càng ngày càng béo.
Đoạn thời gian này quá đỗi ngọt ngào thế nên Nhậm Hào đã quên bén đi mất nội dung chính của kịch bản là gì.
Cho đến khi người kia thốt ra một câu "Cậu còn thích tớ không?"
Đây là lúc bọn họ cãi nhau, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh. Sau một thời gian ở cùng nhưng lòng không ở, 0 đã nói câu này với 1. Cũng vì lời này mà cảm tình giữa bọn họ ngày càng tệ đi.
Trong mắt của Nhậm Hào, 0 có sự bất bình của riêng mình mà 1 lại lựa chọn trốn tránh là không đúng. Nhưng dựa theo tóm tắt cốt truyện thì 1 chính là một nhóc khốn nạn mà.
Những mâu thuẫn dần chồng chất giữa hai người, cuộc cãi vã lần đó chính là kết quả sau những lần mâu thuẫn ngầm giữa bọn họ.
Sau đó 1 tỏ ra chán ghét, không kiên nhẫn muốn cách xa 0, 0 vì bảo vệ mối tình này mà kiên trì giữ lại chút tàn dư, nhỏ nhẹ tâm tình cũng đã làm, nóng nảy mắng mỏ cũng đã mắng, khóc cũng đã khóc xong, cầu xin cũng đã cầu rồi nhưng 1 trước sau vẫn không đáp lại điều gì, vẫn cố tình xa lánh 0. Hiện tại 0 cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy nếu 1 đã không muốn nhìn thấy mình nữa thì mình nên rời đi, không làm phiền người ta nữa.
Nhậm Hào có chút mệt mỏi nhưng hắn lại tưởng vì dạo này chính mình tự thân đi vào giấc mơ quá nhiều nên hao phí tinh lực.
Lưu Dã cũng có chút mệt mỏi thế nên anh gọi điện cho Nhậm Hào bảo hay là bọn họ nên nghỉ ngơi một thời gian, cũng vừa đúng lúc cốt truyện kế tiếp là cả hai đều xa lánh nhau, có thể trực tiếp lướt qua nó.
Nhậm Hào ừ một tiếng tỏ vẻ tán thành, trước khi cúp điện thoại hắn nói với anh rằng, đây là một kịch bản nhất định sẽ thành công.
Người ở đầu dây bên kia nghe vậy thì rất vui, lòng Nhậm Hào đột nhiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm yên lòng.
Không cần phải giáp mặt nói lời chia tay, bọn họ không cần phối hợp để diễn cảnh đó.
Mốc thời gian tiếp theo cơ bản là nói về 0. Vì Lưu Dã vẫn có ý thức ngay cả trong mộng nên Nhậm Hào cũng không cần động tay quá nhiều, hắn chỉ có nhiệm vụ xây mộng cảnh cho anh.
Tuy là vậy nhưng Nhậm Hào vẫn chọn nấp ở một chỗ anh không thấy để ngắm anh. Hắn cảm thấy diễn xuất của Lưu Dã không tệ, nếu không làm biên kịch mà đi làm diễn viên thì có lẽ cũng không thua kém gì Yên Hủ Gia.
Nhưng Nhậm Hào lại không biết, quyết định này của hắn thật sự quá nguy hiểm.
0 bởi vì vậy nên gặp đả kích rất lớn, chịu đựng áp lực hơn 1 tháng qua, sau khi mất ngủ một đêm tim đập nhanh bất thường nên bị bạn bè đưa đi bệnh viện kiểm tra tổng quát, cả người gần như suy sụp. Lưu Dã vốn đã gầy, nay lại tô thêm nước da vàng sậm cùng quầng thâm mắt xanh đen, ai nhìn thấy cũng xót xa.
Nhậm Hào nghĩ đến một tháng qua ở trong mộng này, Lưu Dã ở trước mặt dỗ dành "hắn" được mô phỏng theo bộ dạng của mình, nghĩ đến việc Lưu Dã nức nở, nghĩ đến cảnh Lưu Dã đứng phía sau muốn đưa tay níu "hắn" lại nhưng không dám...Chỉ thiếu chút nữa hắn đã muốn phóng tới ôm anh vào lòng.
Thế rồi hắn giật mình, cảnh vật trước mắt bắt đầu sụp đổ.
Nhậm Hào đột ngột mở mắt, thở dốc trong bóng đêm.
Phản ứng đầu tiên vẫn là xem vòng tay, ánh đèn màu đỏ im lặng phát sáng.
Còn may, Lưu Dã vẫn chưa tỉnh.
Hắn cảm thấy chỗ mình nằm có chút ướt, lúc đưa tay lên lau mặt chuẩn bị ngồi dậy hắn phát hiện gối của mình đã bị nước mắt làm ướt một mảng.
Hắn nhớ lại việc mình bị trục xuất ra khỏi mộng. Là một người xây mộng cấp cao, Nhậm Hào biết điều này có nghĩa là gì.
Không ổn rồi, tâm hắn đã loạn.
- -----------------------------------
Editor: Không phải nói nhưng mà cái kịch bản kia nó ngàn chấm thật ấy =)))) Toi edit mà toi kiểu: D
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT