DỊCH: MIN

LÂM TỬ TIÊU (1)

q

“Tớ đúng là không hiểu nổi, thành tích của cậu ta không tốt, nhìn có vẻ trong nhà cũng chẳng có tiền, rốt cuộc là cậu ta vào trung học A bằng cách nào vậy.”

“Đúng vậy đó, chẳng là là có quan hệ với hiệu trưởng?”

“Ấy,~ Người ta vẫn là học sinh cấp ba đấy.”

“Học sinh cấp ba thì làm sao, chẳng phải cũng có rất nhiều học sinh cấp ba làm cái kia sao.”

“Ha ha ha ha….”

Đó là ngày đầu tiên Lâm Tử Tiêu đi học, trong miệng còn ngậm miếng bánh mì mà bà nội nhét vào tay cậu ta, đã nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.

Mấy nữ sinh ngồi chụm vào với nhau, ánh mắt vô tình như cố ý nhìn về phía cô gái đang bò sấp trên bàn ngủ.

Trước giờ Lâm Tử Tiêu cảm thấy bản thân mình khá khốn nạn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức độ đánh mấy thằng chó hay cướp tiền của học sinh trong trường thôi, hoặc là trốn học chạy ra quán net, còn về hành vi đoàn thể công kích người yếu thế như thế này, cậu ta cảm thấy bản thân nên gặp chuyện bất bình chẳng tha, dũng cảm đứng lên.

“Bụp!”

Một tiếng vang cực lớn, cắt ngang động tác vừa định ném cặp sách của Lâm Tử Tiêu.

Cậu ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ của cốc nước.

“Sao không nói nữa, không phải biết nói lắm à?”

Cô gái được cậu ta định nghĩa bằng từ “yếu thế” kia, đang nở nụ cười với cô gái vừa bị hất cốc nước vào mặt.

“Mày bị điên hả mà hất vào tao!”

“Mồm bẩn nên tao rửa mồm cho mày đó.”

Cô gái bị hất nước kia sờ lên mặt dường như vẫn muốn nổi điên, nhưng bị người đối diện đá bay mất chiếc ghế.

“Hả!”

Còn về những nữ sinh khác tụm lại thành nhóm, giờ phút này đều tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi rồi chọn cách câm mồm.

Cô gái liếc xéo bọn họ một cái, “Sao, cũng muốn ở lại tâm sự với tao hả?”

Dường như chỉ “xoẹt” một tiếng, những gương mặt vừa rồi còn mang theo sự châm chọc bỗng chốc tan tác như chim vỡ tổ.

Còn về cô gái ngồi sụp trên mặt đất, trơ mắt nhìn trợ thủ của mình đi hết rồi, cũng vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, trong miệng còn hét lên, “Mày đợi đấy….Tao phải nói cho bố tao biết!”

Đợi đến khi phòng học yên tĩnh trở lại, khán giả xung quanh vội thu lại ánh mắt thẳng thừng của mình và đổi thành nhìn trộm, lúc này Lâm Tử Tiêu mới bước vào phòng học.

Trước khi cô gái kia lại nằm bò ra bàn ngủ lần nữa, Lâm Tử Tiêu đã chạy tới ngồi ở vị trí trước mặt cô.

“Này, cậu tên là gì vậy.”

Cô gái không thèm đếm xỉa đến cậu ta.

“Tôi tên là Lâm Tử Tiêu, mới đến đây, làm bạn chứ?”

Cuối cùng cô gái cũng ngẩng đầu lên, “Liên Vị Chi.”



“Cậu ngông quá, nhưng mà tôi thích….Cậu không sợ cô ta gây phiền phức cho cậu sao?”

Liên Vị Chi nhướng mày, nói: “Đến thì cậu giải quyết thôi.”

Lâm Tử Tiêu ngu người, vươn tay chỉ vào bản thân mình, đưa ra nghi vấn: “Tôi?”

Liên Vị Chi gật đầu, “Chẳng phải cậu nói muốn làm bạn với tôi sao, con nhỏ đó gây phiền phức cho tôi mà cậu không giúp đỡ à?”

Chân lý rất đúng đắn.

Nhưng lúc ấy chẳng hiểu làm sao mà Lâm Tử Tiêu lại thấy, cảm giác trách nhiệm và được tin tưởng bỗng bùng cháy lên.

Cậu ta vỗ ngực mình nói, “Yên tâm, Lâm gia đây sẽ bảo vệ cậu.”

Thực ra trước khi đưa ra bất kì hứa hẹn nào đó đều nên thêm thời hạn vào.

Ví dụ như nói lúc đó Lâm Tử Tiêu chưa từng nghĩ đến, bản thân mình sau này sẽ vì câu nói này, mà cứ bảo vệ cô như vậy cả một đời.

LÂM TỬ TIÊU (2)

“Anh Lâm, cái này cho cậu.”

Chập tối khi tan trường, thằng bạn cùng lớp đuổi theo đấm lên bả vai tôi một phát, rồi lại đưa một phong thư tới trước mặt tôi.

“Đây là cái quần què gì?”

“Thư tình đó, hoa khôi của lớp ba bên kia bảo tôi chuyển cho cậu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào phong thư màu hồng có chút ngập ngừng.

“Sao thế, không vừa mắt hả? Vậy tôi vứt giùm cậu nhé.”

“Ấy….”

Tôi kéo lại bàn tay xuýt nữa vò phong thư kia thành một nhúm lại.

Tuy có hơi bất lực, nhưng tôi vẫn mở cặp sách ra rồi bỏ phong thư đó vào.

“Tấm lòng của người ta, vứt đi thì không lịch sự đâu.”

Cậu trai kia tặc lưỡi một tiếng, lại cảm khái nói: “Hâm mộ cậu thật đấy, bao nhiêu con gái theo đuổi thế này, đẹp trai đúng là coi trời bằng vung.”

Tôi nhún vai, không trả lời.

Tôi nghĩ, chuyện này thì có gì đáng hâm mộ kia chứ, chẳng phải con gái chỉ là một kiểu hay sao.

Khi nhìn thấy bạn không dám nhìn thẳng, luôn dùng khóe mắt để liếc bạn, thời gian lâu dần, sẽ gói ghém tình cảm của mình viết thành thư, nhờ người chuyển cho bạn, một khi không nhận được lời hồi đáp, sẽ bắt đầu trốn tránh bạn.

Có những lúc thậm chí tôi không cảm giác nổi tấm lòng của họ bắt đầu từ đâu, thì bọn họ đã tự mình kết thúc nó rồi.

Tất cả những cô gái mà tôi gặp được từ nhỏ đến lớn, đều là như vậy.

Có lẽ là ông trời trách phạt sự vô tri của tôi, mới để tôi gặp gỡ Liên Vị Chi.

Cô ấy là cô gái nổi khùng đầu tiên mà tôi nhìn thấy, sẽ nhìn thẳng vào mắt tôi, thậm chí còn….

Trợn ngược mắt với tôi.

Tôi cho rằng cô ấy ngầu lòi chẳng giống người khác, mãi cho đến khi kỳ học đầu tiên kết thúc, Dụ Thanh làm bạn cùng bàn với cô ấy, quãng thời gian đó, tôi nhìn biểu hiện của cô ấy và bắt đầu hoài nghi gương mặt của mình.

Tôi kéo thằng bạn cùng bàn ngày nào cũng ngủ nướng của mình lại, hỏi cậu ta có phải tôi trở nên xấu xí rồi không.



Cậu ta mang đôi mắt nhập nhẹm ngái ngủ sáp lại gần tôi, “Đâu có, nói anh Lâm của chúng ta là hot boy trường cũng không quá đâu.”

Tôi hếch cằm lên chỉ về Dụ Thanh phía đằng trước, “So với cậu ta thì sao?”

Bạn cùng bàn lộ ra vẻ mặt khó xử, cuối cùng tìm kiếm hết tất cả từ ngữ trong đời này của cậu ta, nhả ra một câu.

“Mỗi người một vẻ.”

Nghe vậy tôi tặc lưỡi một cái.

Có chút phiền lòng.

Còn về việc thích Liên Vị Chi từ khi nào, ngay cả bản thân tôi cũng không ý thức được.

Có lẽ là thằng bạn ở lớp khác chạy tới cửa lớp chúng tôi đưa thư tình, tâm trạng của tôi từ bất lực, biến thành hoảng loạn giật thót.

Tôi làm lơ đi dáng vẻ đứng ở ngoài cửa sổ cầm bức thư khoa chân múa tay của cậu ta, mãi đến khi ánh mắt của cả lớp đổ dồn lên người cậu ta, mãi đến khi cậu ta đi thẳng vào lớp ngồi ngay bên cạnh tôi.

“Anh Lâm sao thế, học hành cơ đấy?”

Tôi không nói chẳng rằng, bởi vì tôi cảm nhận được ánh mắt của Liên Vị Chi đang dừng trên người tôi.

“Này, lần này là của người ở bên lớp bốn, tôi nói ấy mà, người này được thật đấy.”

Tôi trơ mắt nhìn bức thư tình bị ném thẳng lên trên bàn học của mình.

“Cậu cầm về ngay cho tôi!” Tôi cắn khớp hàm nhỏ giọng nói.

“Sao thế, chẳng phải cậu bảo tấm lòng của người ta vẫn nên nhận à?”

Tôi thực sự muốn thọi cho cậu ta một phát,

“Cầm, đi.”

Cậu trai kia sờ đầu mình như hòa thượng trọc đầu, cuối cùng vẫn cầm lấy phong thư kia đi.

“Vậy được thôi, anh Lâm à, nếu cậu mà hồi tâm chuyển ý thì nói với tôi đấy.”

Sau đó cậu ta nhảy nhót đi mất.

Tôi hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt thâm sâu khó dò của Liên Vị Chi.

Tôi nghĩ tôi phải giải thích với cô ấy, thế nhưng không ngờ đến giờ cơm tôi cô ấy lại chủ động mở lời.

“Tôi không có ý gì khác đâu nha, cũng không phải tôi kì thị cái gì, chỉ là muốn hỏi chút, bức thứ kia….là do nam sinh kia viết cho cậu thật à?”

“Khụ, khụ, khụ….” Dụ Thanh ở bên cạnh phải ứng trước tiên, bị sặc nước miếng bắt đầu ho khụ khụ.

Mà tôi cũng nhịn đến đỏ bừng cả mặt.

“Sao hai cậu đều bày ra vẻ này hả?” Liên Vị Chi nhăn mày lại không thể hiểu nổi.

“Ăn cơm đi.” Dụ Thanh nói.

Tôi cũng gật đầu, “Ăn thôi, ăn thôi.”

“Hử? Hai cậu sao thế hả? Rốt cuộc là phải hay không?”

Tôi nghĩ, người xứng đáng bị ăn một thọi nhất khi ấy, hóa ra là chính bản thân mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play