Vì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta.

[Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.]

Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa.

Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn.

Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn.



Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết:

Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi.

Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người phụ nữ trước đó.

Nhưng hiển nhiên bà ấy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ bình tĩnh ăn hết bữa ăn cuối cùng ở nơi này, sau đó lên lầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trước khi ra khỏi cửa lớn tôi chỉ vào gương mặt của cô gái kia cười nói, quả thực cô ấy còn giống Vu Hạ hơn tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play