Nghĩ không ra, tôi thực sự nghĩ không ra.

Mãi cho đến khoảnh khắc khi đứng trước cổng của công viên giải trí tôi vẫn không nghĩ ra.

Mặt trời rất chói, Kỳ Ngôn coi tôi như trẻ con.

Hắn hỏi tôi có muốn bóng bay không, có muốn kem không, có muốn băng đô không.

Dòng người đông ào lên, hắn vô thức kéo lấy tay tôi, nhưng bị tôi giằng ra.

Hắn quay đầu lại, nhưng không tức giận, “Em nắm chặt lấy tay áo tôi vào.”

Cứ như vậy, chiếc áo sơ mi có giá mấy chục nghìn tệ nhăn nhúm trong tay tôi, chiếc cúc được đặt làm cũng bị kéo tới mức chỉ cần đụng vào sẽ rơi.

Khi ngồi trên tàu nước, nhân viên công tác phát cho mỗi người một chiếc áo mưa mặc một lần, hắn nhìn thấy túi nilon hai mày nhăn chặt lại.

Tôi vội vàng xé vỏ ra tròng lên người mình,sự vui vẻ của trò chơi cuốn trôi đi nỗi buồn, tôi có chút vội vàng giục hắn: “Mau lên, sắp bắt đầu rồi.”

“Cái này là thế nào?”



“Áo mưa đó, chút nữa ngồi lên thuyền, nước sẽ tạt ước quần áo anh đấy.”

Kỳ Ngôn “À à” hai tiếng, cầm chiếc áo mưa nilon vụng về tìm đầu tìm đuôi.

Bỗng nhiên tôi nghĩ đến, “Anh chưa từng chơi trò này hả?”

Cuối cùng Kỳ Ngôn cũng tìm được đuôi áo mưa, tròng một cái lên người mình, giọng nói rầu rĩ bên trong áo mưa vang lên.

“Tôi chưa từng tới công viên giải trí.”

Giọng điệu chẳng có chút gợn sóng, chẳng biết sao nhưng đáy lòng tôi bỗng nhói đau.

Tôi giả vờ ghét bỏ nói: “Tôi làm cho, đợi anh mặc xong thì chẳng biết đến lúc nào.”

Sau đó tôi giơ tay sửa sang lại những nơi bị nhăn.

Áo mưa là loại free size, suy xét đến chiều cao trung bình của nam và nữ, nhưng lại không suy xét được đến Kỳ Ngôn thân cao mét 8.

Áo mưa nhỏ bé mặc trên người hắn trông có vẻ chật trội, khiến cho con sóng đánh tới đã dội ướt đẫm chiếc áo sơ mi của hắn, cũng tạt hết lên mặt hắn.

Vì ra ngoài chơi, nên tạo hình hôm nay của hắn hơi tùy ý, không xịt keo tạo kiểu, tóc mái cũng buông lơi trước trán, khi bị nước làm ướt, Kỳ Ngôn giơ tay gạt nó sang một bên.



Vùng trán đầy đặt và xương quai hàm rõ nét, phác họa nên gương mắt góc cạnh, mày kiếm sắc bén, cao quý hệt như toát ra từ trong xương cốt.

Tôi lờ mờ nghe thấy cô gái bên cạnh đang nhỏ giọng cảm thán.

Cũng trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên tôi phát hiện, thực ra Kỳ Ngôn không hề giống Dụ Thanh, nếu như Dụ Thanh là trăng thanh gió mát lúc chạng vạng, vậy thì Kỳ Ngôn chính là buổi đêm thâm trầm lạnh lẽo.

Bản chất của con người này, dường như không hề dịu dàng như hắn biểu hiện trước mặt tôi, trên người hắn, có một loại khốc liệt bị kìm nén.

Chẳng qua trong lúc này, vẻ khốc liệt ấy hệt như nước lạnh dội tắt ngấm không thấy bóng dáng, hắn giống như một con chó sói vừa mới thức dậy, có chút ngây ngôi mà nhìn tôi.

Trong lòng bỗng thấy thú vị, tôi lấy một bịch khăn giấy trong túi đưa cho hắn, giả bộ nghiêm túc nói: “Quần áo về tự giặt sạch đi, đừng để ông xã tôi phát hiện đã bị cậu mặc qua rồi đấy.”

Tiếng cảm thán của cô gái bên cạnh bỗng nghẹn ứ, sau đó qua đầu đi nhỏ giọng khinh bỉ.

“Là một tên mặt trắng?”

*Mặt trắng: đa phần được dùng để chỉ đàn ông ăn bám, được bao nuôi.

“Đúng không, tôi nói mà sao đẹp trai thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play