Đường Mộng không vội về, việc kinh doanh của cửa tiệm hoành thánh trong đêm mưa cũng không tốt lắm nên ông chủ rảnh rỗi sinh buồn chán muốn tìm người tám chuyện, cô thấy thế liền dứt khoát hỏi ông ấy một số chuyện về Quý Hoài An.
Ông chủ cửa tiệm hoành thánh vừa nói bố của Quý Hoài An nợ nần rồi bỏ trốn, Đường Mộng liền có chút tò mò hỏi thêm: “Bố… anh ấy thực sự nợ rất nhiều tiền sao ạ?”
Chủ tiệm đã ở khu này vài chục năm nên khá rõ về các sự việc và con người gần đây. Ông chậm rãi nói: “Kinh doanh thất bại, lại còn cờ bạc, đến lúc thật sự không gánh nổi nữa thì bỏ rơi hai mẹ con nó chạy trốn, ước chừng chắc đến hơn 100.000 tệ đó!”
Đường Mộng hít thở một hơi.
Ở cái thời này, một người trưởng thành chăm chỉ làm việc cả năm còn không kiếm nổi 10.000 tệ, vậy mà bố của Quý Hoài An lại nợ đến tận hơn 100.000 tệ!
“Thế mẹ anh ấy đi đâu rồi ạ?”
“Mỗi ngày đều có người đến nhà đòi nợ khiến mẹ nó không dám ra khỏi cửa, rồi một hôm nửa đêm, nhân lúc nó ngủ say, bà ta đã lén bỏ đi, đến giờ vẫn chưa từng trở về, nghe nói là đã đi bước nữa.”
Ông chủ lộ ra vẻ thương cảm: “Lúc đó nó mới 11-12 tuổi, sau khi tỉnh dậy cứ ngồi ở cửa nhà chờ mẹ về, chờ hết ba ngày ba đêm, đói ngất ra cũng không chịu đi ăn chút gì.”
Sau đó, chính là dáng vẻ bây giờ.
Người thì vẫn phải sống, bố anh mang theo hết những đồ có giá trị trong nhà bỏ trốn, lúc mẹ đi cũng không để lại lấy một xu một cắc, chắc chắn là không thể đi học, trong nhà vẫn đang còn đống nợ chồng chất chờ anh.
Quý Hoài An chỉ có thể đi làm thuê, liều mạng làm, đi bốc vác hàng hóa, đến công trường khuấy xi măng, đi sửa xe cho người ta, thời điểm nghèo nhất có người trong đại viện còn thấy anh đi nhặt đồ ăn trong thùng rác.
Chủ tiệm càng nói càng hăng say: “Mà đáng buồn ở chỗ, đứa nhỏ này đã ra nông nỗi như vậy rồi mà cậu mợ nó còn cứ nhìn chằm chằm vào căn nhà rách của nó, thấy nó còn nhỏ, liền vừa dụ dỗ, vừa uy hiếp muốn chiếm đoạt căn nhà đó, dăm ba bữa lại đến tìm một thằng nhóc 11-12 tuổi gây sự!”
Đường Mộng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Quả nhiên, không phải ai cũng có thể làm ông trùm, Quý Hoài An đúng là phúc lớn mạng lớn, vậy mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ.
Nói chứ, hai cậu mợ kia của Quý Hoài An cũng vô lương tâm quá mức, ông chủ tiệm hoành thánh nghĩ đến chuyện đó là thấy cọc giùm thằng bé.
Khi đó Quý Hoài An còn nhỏ, cậu mợ anh luôn muốn chiếm đoạt căn nhà còn sót lại, một đứa con nít, đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không nổi, hai người cứ lấy lí do là gạt nợ, nhất định ép Quý Hoài An phải giao nhà cho bọn họ, đến cảnh sát cũng không có cách giải quyết.
Cuối cùng thì dồn chó đến chân tường, Quý Hoài An giống con chó điên nhào lên cắn cậu mình, dứt không ra, người bên cạnh lại không dám đụng chạm, sợ anh cứng rắn thực sự cắn đứt xừ miếng thịt.
Ác độc, thực sự quá ác độc, ông cậu đau đến mức la lối om sòm còn bà mợ cứ ở bên cạnh gào khóc, nhưng Quý Hoài An vẫn nhất quyết không buông, không ai có thể làm gì được.
Cuối cùng, cậu mợ anh phải đảm bảo sẽ không có ý gì với ngôi nhà nữa, Quý Hoài An mới chấp nhận nhả ra.
Khi buông ra, một khoảng trên cánh tay ông cậu đã máu thịt lẫn lộn, xương cốt gần như rã rời.
Từ đó về sau, hai vợ chồng nhà kia không nhiên không dám đề cập đến chuyện nhà cửa, nhưng bà mợ trước nay vẫn không cam tâm, mỗi khi rảnh rỗi là lại giai điệu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói kháy nói mát Quý Hoài An, trước mặt thì không dám quá đáng, nhưng sau lưng thì bày ra đủ mưu hèn kế bẩn.
Rất nhiều hàng xóm thường xuyên chứng kiến bà mợ ném rác trước cửa nhà Quý Hoài An, mụ ta còn bả chết con chó trước đây Quý Hoài An nuôi dưỡng.
Đường Mộng ở bên cạnh nghe hết mọi chuyện mà kinh sợ không nói nên lời.
Vừa nãy còn nhìn thấy ông trùm khuân gạo với bộ dạng làm việc đến chết, cô cũng từng nghĩ cuộc sống trước đó của ông trùm sẽ không quá tốt, nhưng không ngờ lại khó khăn đến như vậy.
Thật sự rất khó để tưởng tượng một cậu nhóc 11-12 tuổi phải làm thế nào để tự nuôi sống bản thân, rồi lại phải đối phó thế nào với đám họ hàng lòng lang dạ sói đó nữa.
Chẳng trách ánh mắt anh lại đáng sợ như vậy, không hề xen lẫn một chút cảm xúc.
Thực sự là phúc lớn mạng lớn!
Đường Mộng lại nhớ đến vẻ mặt vô cảm của Quý Hoài An lúc nhặt nửa quả cà tím chưa bị dập.
Có lẽ bữa tối hôm nay của anh cũng chỉ có nửa quà cà tím đó thôi.
Đường Mộng nhìn xuống hoành thánh trên tay mình.
Lúc ra ngoài, cô chỉ mang theo tiền mua một phần hoành thánh.
Mưa đã nhỏ dần, Đường Mộng cầm dù đi về phía đại viện.
Cô không phải người thích xen vào chuyện của người khác, Quý Hoài An thực sự rất đáng thương, nhưng trên thế giới này còn quá nhiều người đáng thương.
Đường Mộng chẳng muốn quản, mà vốn dĩ là quản không nổi.
Nhưng đi được nửa đường, Đường Mộng lại không nhịn được mà rẽ sang phía Bắc đại viện.
Khác với phía Nam nhà cửa rộng rãi và sáng sủa, mỗi hộ gia đình cách nhau một khoảng vừa phải tạo cảm giác thoải mái cho người ở, nhà ở phía Bắc lại vô cùng chật hẹp, u ám khiến người ta cảm nhận được sự ẩm thấp và ngột ngạt khi bước vào.
Đường Mộng luôn cảm thấy cô và Quý Hoài An thực sự rất giống nhau ở một mức độ nhất định, cô cũng đã rời xa gia đình từ lúc mười mấy tuổi, vừa làm việc vừa trang trải cho bản thân được đi học.
Kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp 3, Đường Mộng phải đi làm bán thời gian trong suốt kỳ nghỉ đó để có tiền đóng học phí đại học, thậm chí một ngày còn phải làm hết hai phần công việc, ban ngày đi ship cơm hộp, buổi tối đi phát tờ rơi.
Chính vì vậy, cô vô cùng hiểu rõ cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa này.
Khi đó Đường Mộng còn nghĩ, cho dù người qua đường xa lạ chỉ cho cô một viên kẹo nhỏ xíu thôi, cô cũng sẽ vui sướng thật lâu.
Bởi vì một viên kẹo nhỏ xíu đó có thể khiến cô chống đỡ được trong lúc kiệt sức sau khi chạy đi giao hàng đến lúc đến được cửa hàng tiện lợi mua bánh mì.
Mà đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn đánh đồng cô và Quý Hoài An.
Quý Hoài An khổ sở hơn cô rất nhiều, ít ra thì trong thời điểm khó khăn nhất, cô cũng chưa từng phải đi nhặt đồ ăn trong thùng rác.
Cũng may Quý Hoài An là ông trùm trong sách, mặc dù hiện tại rất vất vả, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày khổ tận cam lai.
Đường Mộng chưa từng có ý định ôm đùi ông trùm, có điều lặng lẽ trải nghiệm thú vui nuôi dưỡng ông trùm cũng có vẻ không tệ.
Cô ngẫm nghĩ rồi đi tới trước cửa nhà anh.
Chỗ này xem như là căn nhà hẻo lánh chật hẹp nhất cái đại viện, vừa âm u lại ẩm ướt, rêu xanh đã mọc um tùm các góc tường.
Trong nhà đang sáng đèn, rõ ràng là anh đã quay về.
Đường Mộng suy nghĩ rồi treo phần hoành thánh trong tay lên cửa.
Nửa quả cà tím ban nãy Quý Hoài An mang về cũng đang treo trên đó, có lẽ khi mở cửa đã tiện tay treo lên rồi quên luôn.
Chờ lát nữa anh nhớ ra nửa quả cà tím chắc chắn sẽ ra ngoài lấy vào.
Đường Mộng hài lòng rời đi.
Không lâu sau, cánh cửa cũ kỹ thực sự được mở ra.
Quý Hoài An thuận tay kéo chiếc túi đựng cà tím xuống, lại ngoài ý muốn thấy được một phần hoành thánh nóng hổi.
Anh nhớ tới gì đó, liền đi ra ngoài xem.
Nhìn thấy cô gái nhỏ khi nãy trốn mưa ở cửa tiệm hoành thánh đang nhảy chân sáo lên tầng.
Mưa đã nhỏ hơn nhiều, cô cầm chiếc dù trong tay, váy trắng bên dưới đã ẩm ướt, tung tăng nhảy nhót giẫm lên nước trên cầu thang.
Anh nhớ rõ, cô gái này chính là công chúa nhỏ mới tới không lâu của Đường gia.
Quý Hoài An cong cong khóe môi, xách theo cà tím quay vào nhà, để lại phần hoành thánh nóng hổi lẻ loi treo trên cửa.
Trời mới mưa nhỏ chút giờ lại bắt đầu nặng hạt, gió mưa nghiêng làm hoành thánh treo trên cửa ướt nhẹp, túi nilon màu trắng bị nước tạt dính đen đét vào nhau.
Đường Mộng yên tâm ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cô lại không nhịn được mà chạy sang phía Bắc đại viện ngó nghiêng.
Bấy giờ cũng không còn sớm nữa, hầu hết mọi người ở quanh khu phía Bắc đều đã ra ngoài đi làm, chỉ còn lại một vài người phụ nữ ở nhà bận rộn ôm con.
Trên dọc đường đi, từ xa Đường Mộng đã nhìn thấy túi hoành thánh mà tối qua cô để lại bị người ta tùy tiện ném vào thùng rác.
Túi bóng vẫn không hề bị mở ra, có thể nhìn ra nó còn chưa được người ta động chạm.
Hôm qua lúc cô rời đi vẫn còn là một phần hoành thánh thơm ngon nóng hổi, hôm nay đã bị ngâm nước mưa thành một đống bầy nhầy, nhìn kỹ lại thấy hơi tởm tởm.
Đường Mộng thở dài.
Quả nhiên không thể quá lộ liễu.
Mà ông trùm quả đúng là ông trùm, nuôi dưỡng anh ta cũng khó khăn hơn nhiều so với người bình thường.
Đường Mộng cảm thấy có chút thương cảm cho phần hoành thánh còn chưa được động vào, trong lòng hơi có cảm giác bực bội, cô vừa định xoay người rời đi thì lại nghe thấy tiếng nói kháy nói mát ở ngay nhà bên cạnh.
Đường Mộng hơi ngẩn người, nhìn chăm chăm sang đó xem sao.
Người đang chửi bóng chửi gió là một bà dì trung niên U40, khuôn mặt dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì cả.
Xung quanh chẳng ai chửi nhau với bà ta mà chỉ có mình bà ta cứ chửi kháy chửi mát người khác.
Đường Mộng nghe hết nửa ngày, nghe đến ba chữ “Quý Hoài An” liền lập tức hiểu ra.
Không có gì bất ngờ, bà dì này chính là bà mợ cầy sói của Quý Hoài An – Chu Ngọc Phân.
Lúc Quý Hoài An còn nhỏ, cả gia đình đó suốt ngày nhìn chằm chằm vào căn nhà của anh, dùng đủ mọi cách chèn ép một đứa trẻ 11-12 tuổi.
Sau khi Quý Hoài An nổi điên cắn bọn họ thì không dám dòm ngó đến căn nhà đó nữa.
Có điều, người nhà đó cũng không phải kiểu sẽ để bản thân chịu thiệt, Quý Hoài An giữ lại được ngôi nhà nhưng vẫn nợ tiền bọn họ, hôm sau cả nhà liền xách mông sang bắt anh trả nợ.
Tiền không tự nhiên mà rớt xuống, vì vậy bọn họ liền lấy hết mọi đồ đạc trong nhà Quý Hoài An, đến cái cốc uống nước cũng không để lại cho anh.
Tất cả mọi người trong đại viện đều chỉ trích gia đình bọn họ vô lương tâm, nhưng cả nhà Chu Ngọc Phân căn bản chẳng để ý, buổi tối còn cố tình chạy qua nhìn xem Quý Hoài An thế nào.
Trong nhà không còn một thứ gì, đương nhiên cũng chẳng có giường chiếu.
Quý Hoài An chỉ đành nhặt một ít bìa carton phế liệu trải trên mặt đất, cứ như vậy ngủ thiếp đi, buổi tối trời lạnh run bần bật cả người.
Chu Ngọc Phân nhìn thoáng qua thấy vậy thì vô cùng hài lòng ra về.
Mấy năm nay Chu Ngọc Phân vẫn không dừng lại, hễ hở ra chút thời gian là lại lôi ba chữ “Quý Hoài An” ra nói kháy nói mát, thấy trước cửa nhà Quý Hoài An sạch sẽ là không chịu nổi, cho dù nhà mình không có rác cũng phải ra ngoài tìm một đống về ném trước cửa nhà anh.
Sự việc kiểu này mọi người trong đại viện đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí Chu Ngọc Phân còn bả chết con chó Quý Hoài An nhặt về nuôi dưỡng.
Bây giờ Quý Hoài An cũng đã dần dần lớn lên, vóc dáng cũng cao lớn dữ dội, sức khỏe lại tốt, làm việc năng suất hơn người khác gấp 2-3 lần, còn đứa con ăn ngon uống tốt nhà Chu Ngọc Phân lại không nổi m6, sức khỏe yếu ớt, thường xuyên phải thuốc thang suốt ngày, mỗi khi nghĩ đến chuyện này là Chu Ngọc Phân lại tức không chịu nổi.
Đằng sau kìa, con của mụ ta mới đi làm hồi sáng, chưa được nửa tiếng đã được người ta đỡ về, bảo là bị cảm nắng suýt ngất ra đó.
Chu Ngọc Phân đau lòng không nói nên lời, vội vàng nhanh chóng đi mua thuốc, sau khi về thì bắt đầu mắng chửi ầm ĩ.
Các câu chửi nghe qua nghe lại cũng chỉ toàn là chửi Quý Hoài An là đồ đê tiện, thiếu ăn thiếu mặc mà vẫn lớn được như vậy, không phải bản chất bần hèn thì là cái gì!
Đường Mộng nghe xong những lời này, bàn tay đã cuộn lại thành nắm đấm.
Tốt xấu gì cũng là ông trùm cô đã nhận định sẽ nuôi dưỡng, sao có thể để mụ ta bắt nạt như vậy được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT