Editor: Mòe
Nhưng mà buồn cười là, Chu Yến Hà còn bởi vì chuyện này mà trở thành bảo mẫu của Đường gia.

Mụ ta thuận lợi vào Đường gia làm bảo mẫu, nhiều năm qua không biết đã trong tối ngoài sáng cuỗm đi bao nhiêu đồ.

Hơn nữa còn không biết xấu hổ nhờ Đường gia liên hệ tìm công việc tương đối vẻ vang cho bốn đứa con trai vô dụng của nhà mình.

Không chỉ có như vậy, vì để cảm ơn Chu Yến Hà, năm đó Đường gia cho mụ một số tiền xây nhà ở quê hương, không phải một nhà mười mấy người chen chúc dưới mái ngói tồi tàn.

Mụ ta đánh tráo con gái của Đường gia, xém chút làm lạc Đường Dật Phàm đơn thuần là bởi vì khi nhà mụ gặp nạn, Đường gia không ra tay giúp đỡ, hai chữ “ác độc” thật sự không thể hình dung trọn vẹn ý niệm này.

Mấy năm vừa qua người đàn bà thâm độc như mụ vẫn không gặp báo ứng, gia đình mụ ta còn dựa vào Đường gia mà thuận buồm xuôi gió, chuyện này nếu để anh cả và chị dâu biết được, không biết bọn họ sẽ tức tới thế nào.

Xem kẻ thù như ân nhân của mình, còn cung phụng gia đình của bọn chúng, đổi lại là ai cũng sẽ tức điên lên.

Nếu có thể, bây giờ Đường Mộng chỉ hận không thể lập tức tự tay đâm chết ả tiện phụ kia được.

Nghe Mạc Tú Lan nói chuyện xong, hô hấp của cô không còn đều đặn nổi, bị chọc tức.

Cao Lộ thấy thế liền vội vàng lấy lọ dầu gió từ trong túi, bôi một ít lên thái dương Đường Mộng, đề phòng cô bạn giận quá mà ngất xỉu.

Qua hồi lâu, Đường Mộng mới dần dần bình phục, chậm rãi nhìn vào Mạc Tú Lan đang đứng ở trước mắt: “Chị Tú Lan, cảm ơn chị, nếu không có chị, chuyến này của bọn em không thể thuận lợi được thế này, chị giúp bọn em nhiều như vậy, có yêu cầu gì muốn em giúp không ạ?”

Đường Mộng cảm thấy Mạc Tú Lan không phải tự nhiên mà xuất hiện, chị ta giống như đã đợi rất lâu rồi, như thể ở đây đợi bọn họ xuất hiện.

So với nói là vô tình xuất hiện, chi bằng nói chị ta có âm mưu từ lâu.

Đường Mộng nói xong, Mạc Tú Lan liền nắm chặt tay cô: “Cô Đường, nếu được thì xin cô cứu tôi!”

Ba người lập tức mở to hai mắt nhìn.

Mạc Tú Lan cầu cứu bọn họ sao?

Mạc Tú Lan cố kìm giọt nước mắt: “Tôi căn bản không phải con dâu cưới qua cửa của nhà Chu Yến Hà, là bọn họ bắt tôi, năm tôi 17 tuổi vào thành phố làm việc, khi đó còn ngây thơ vô tri, mụ ta đã giả vờ làm một bà ăn xin muốn xin tôi đồ ăn, lúc đó trên người tôi không có nên dẫn mụ đi mua, nhưng sau khi theo mụ đến cửa hàng tiện lợi, tôi chợt bị choáng váng, lúc tỉnh dậy đã ở trong nhà mụ.”

Mạc Tú Lan cố gắng kìm nén để kể hết câu chuyện: “Gia đình Chu Yến Hà nghèo khổ tới cái mức không có tiền để cưới hỏi con dâu, lại chẳng có tiền để mua vợ, cho nên dứt khoát đi bắt về, gia đình bọn chúng trói tôi lại, cưỡng ép tôi phải sinh con cho thằng con thứ hai, tôi vừa ầm ĩ là bị đánh, đánh tôi đến bất tỉnh nhân sự, bọn chúng giam tôi suốt ba năm sinh được hai đứa con thì mới thả tự do, nhưng cũng không được rời khỏi thôn này, nếu bị phát hiện đi xa chút, bọn chúng sẽ trói tôi đánh gần chết mới thôi.”

“Cho tới tận bây giờ đã gần mười bảy năm, tôi ngu ngốc ở đây mười bảy năm, sau đó tôi không ầm ĩ hay náo loạn gì nữa mới không bị giữ chặt. Tôi thử buổi tối lẻn ra ngoài nhưng ở đây đâu đâu cũng toàn là đường núi, căn bản không thể nào thoát ra, hơn nữa tôi còn hai đứa nhỏ, không thể cứ đi như vậy được.”

Mạc Tú Lan lau đi giọt nước mắt: “Cô Đường, nhà bọn chúng toàn sài lang hổ báo, không phải thứ gì tốt, cầu xin cô giúp tôi và hai đứa con tôi, tôi không muốn phải ở đây cả đời!”

Mạc Tú Lan nói, ý thức cũng trở nên hỗn loạn: “Lúc ấy tôi mới 17 tuổi, khó khăn lắm mới thuyết phục được bố mẹ của mình, chỉ cần tôi tích đủ tiền đi học, sẽ cho tôi đi học lên cấp 3. Tôi hiểu được, con gái chỉ có tiến thân bằng con đường học hành, tôi vô cùng muốn học nhưng lại bị bắt tới chỗ này. Tất cả ước mơ đều bị bóp nát vụn, suốt đời phải sinh sống ở đây, sinh con cho người ta, hơi tí là bị đánh bị chửi, sống không bằng con chó…”

Đường Mộng nhìn con người đang mông lung trước mặt, hít thở thật sâu.

Trước kia cô đã từng nghe nói rất nhiều chuyện lừa đảo bán phụ nữ, nhưng không ngờ thực sự xảy ra trước mặt mình lại đáng sợ như vậy, đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bản thân.

Mạc Tú Lan còn đỡ, có thể giữ vững ý chí kiên cường chống chọi đến hiện tại mà không bị phát điên, đổi lại là người khác có lẽ đã sớm không chết thì điên rồi.

Những người từng thấy qua ánh sáng, bỗng rơi vào bóng tối vô tận, thực sự không ai chịu đựng nổi.

Huống chi là lúc ấy, chị ta còn đang ôm chờ mong rất lớn về cuộc sống, lại chỉ vì lòng tốt trong nhất thời mà gặp phải đại họa.

Đường Mộng dường như có thể tưởng tượng được bao nhiêu năm qua chị ta phải chịu đựng thế nào, trông mong mà chờ đợi có người tới cứu mình ra sao.

Cô chợt nhớ đến lúc hôm nay bọn cô vừa mới tới thôn này, những người dân trong thôn nhìn ba người với ánh mắt cảnh giác, có lẽ Chu Yến Hà đã sớm dặn dò bọn họ trước, thấy người lạ vào thôn thì phải thật cảnh giác, nếu cô không nói mình họ “Đường”, đoán chừng còn chẳng được vào thôn.

Cũng may có Cao Tán bên cạnh, người có thể lực trong thôn đều đã ra ngoài đi làm công, chỉ còn lại một vài phụ nữ già yếu và trẻ em, thấy Cao Tán cao lớn đi bên cạnh Đường Mộng liền không dám nói gì.

Đường Mộng đưa giấy cho Mạc Tú Lan, đợi cảm xúc chị ta ổn định lại một chút mới nói: “Chị Tú Lan, chị yên tâm đi, bọn em sẽ nghĩ cách cứu chị, nhưng không phải bây giờ, chị cứ từ từ kiên nhẫn đợi, cũng phải tin tưởng vào bọn em, bọn em nhất định sẽ quay lại.”

Mạc Tú Lan gật đầu thật mạnh: “Tôi tin các cô, cũng sẽ đợi các cô, tôi đã đợi được mười bảy năm trời, còn sợ gì thêm chút thời gian này!”

Đường Mộng lại nói tiếp: “Sau khi bọn em đi, chị nhất định không được để lộ ra tiếng gió, còn nữa, đến lúc đó có thể bọn em còn cần chị đứng ra làm nhân chứng giúp đỡ, chị có bằng lòng giúp bọn em tố giác Chu Yến Hà hay không?”

Ánh mắt Mạc Tú Lan trào ra sự oán hận: “Sao tôi có thể không muốn được, tôi hận độc phụ Chu Yến Hà muốn chết, tôi còn ước gì có thể lập tức bắn chết mụ ta ấy, cô cứ yên tâm đi, tới lúc đó tôi sẽ kể hoàn chỉnh tất cả những gì mà tôi biết, không để rơi rụng xuống đất lấy một chữ!”

Đường Mộng gật gật đầu: “Vâng, vậy chị mau về nhà đi ạ, đừng để bọn chúng phát hiện đã chạy ra, tụi em cũng nhanh chóng chạy về quận Nam Thị!”

Sau khi Mạc Tú Lan rời đi, ba người lập tức rời khỏi thôn. Trước khi vào trong thôn, Cao Tán đã thuê chiếc xe van giá cao chờ ở ngoài cửa thôn, ba người vừa rời khỏi thôn trang liền lập tức lên xe chạy tới ga tàu hỏa.

Bây giờ Cao Lộ nghĩ lại vẫn thấy sợ: “Gia đình này toàn loại người gì vậy? Làm đủ chuyện táng tận lương tâm thế mà không sợ trời đánh hay sao!”

Đường Mộng lạnh lùng cười: “Sợ sét đánh? Người chột dạ thì mới sợ sét đánh, loại độc phụ 100% như mụ không hề sợ sét đánh, nếu không sao có thể yên tâm ở nhà anh cả tớ làm bảo mẫu suốt mười mấy năm liền!”

Nghĩ đến suốt mười mấy năm nay, Chu Yến Hà không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý nữa đúng là thật may mắn.

Có điều cũng đúng thôi, bây giờ Đường gia đối xử với mụ như ân nhân của mình, mụ ta được hưởng lợi như vậy, hơn nữa còn có thể mãi ăn vạ Đường gia, đương nhiên không cần thiết phải bày ra trò gì.

Bây giờ Đường Mộng chỉ lo cho Đường Giai, cô bé là sự uy hiếp lớn đối với Chu Yến Hà, mụ ta chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.

Hiện tại cô lại không ở nhà, không ai trông coi được Đường Giai, quả là một cơ hội tốt nhất để ra tay của ả độc phụ kia, mụ ta chắc chắn không thể bỏ qua cơ hội này.

Nghĩ đến đây, Đường Mộng thấy lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức bay trở về Đường gia.

Chỉ mong những dặn dò trước lúc đi của mình có ích với Đường Giai, nhất định đừng để Chu Yến Hà có cơ hội gì hết.

Lúc này Cao Tán lại mở miệng: “Em yên tâm, bên huyện Ninh anh sẽ để ý cho, có chút yêu cầu gì cứ lên tiếng là được.”

Cao Lộ cũng gật đầu: “Mộng Mộng, cậu cứ yên tâm đi, nhà bọn tớ bên này cũng có chút thế lực, anh tớ cũng quen biết rất nhiều, muốn làm cái gì cũng đều tiện, tuyệt đối không để một nhà Chu Yến Hà có cơ hội chạy thoát, chị Tú Lan tớ cũng sẽ quan tâm tử tế!”

“Cảm ơn hai người.” Đường Mộng thật lòng nói một câu, “Nếu không có hai người, việc này tớ đây chắc chắn không thể làm xong nổi, thật sự rất cảm ơn!”

Chuyến đi này còn gian nan hơn nhiều so với tưởng tượng của chính cô, hơn nữa cũng có nhiều chi tiết cô không xem xét đến, may mà Cao Tán có kinh nghiệm, con đường này mới có thể không gặp chút hiểm nguy.

Cao Lộ không khách khí mà đập cô một cái: “Không cần nói như vậy, trước kia tớ tới quận Nam Thị [*] học tập, cũng may mà có cậu giúp đỡ, nếu không phải có cậu, không biết tớ đã bị bắt nạt ra cái gì. Mộng Mộng, cậu không biết tớ đã vui bao lâu khi thấy hai đứa mình đậu cùng trường đại học được đâu, sau này còn phải làm phiền cậu quan tâm tớ thêm bốn năm nữa đó!”

Đường Mộng mỉm cười đáp: “Không vấn đề, chuyện này cứ giao cho tớ đi!”

Cao Lộ: “Bây giờ có nhân chứng hai bên, chờ cậu lấy được kết quả DNA, chúng ta sẽ tống Chu Yến Hà vào tù, cho ngồi tù vài chục năm luôn ấy!”

Khóe miệng Đường Mộng khẽ căng ra, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Ngồi tù sao?

Không đơn giản vậy đâu!

Đường Mộng còn muốn bắt mụ ta nhả hết tất cả những gì Đường gia cho, làm cho mụ phải thân bại danh liệt, làm cho mụ trắng tay, làm mụ ở trong tù cũng không được yên ổn!

Lúc Đường Mộng đi tới ga tàu hỏa đã là tầm gần 3 giờ sáng, mua chuyến tàu gần nhất, lần này Đường Mộng không chọn vé đi thẳng về chỗ quận Nam Thị mà lại ngồi tàu hỏa đến Giang Thị bên cạnh, rồi từ đó ngồi chuyến bay bay về quận Nam Thị, như ước chừng bớt được nửa thời gian, tầm khoảng 1-2 giờ chiều nay có thể về tới nơi.

Bây giờ Đường Mộng đang vô cùng hoảng loạn, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì, cô nhất định phải về với tốc độ nhanh nhất.

Lúc trở về Nam Thị đã là gần hai giờ, suốt toàn bộ quãng đường cô không hề chợp mắt, đôi mắt đã sung huyết đến hiện đầy tơ máu, vừa mới xuống máy bay liền lập tức gọi xe quay trở về đại viện.

Khi trở về đến nhà lại cảm thấy trong nhà yên tĩnh đến lạ thường, có mình Đường Dật Phàm đang ngồi xem TV.

Lúc Đường Mộng vội vã chạy vào nhà, cậu nhóc còn giật mình: “Cô út? Không phải cô đã nói về 5-6 ngày sao? Sao về nhanh như vậy? Có mang xoài về cho cháu không đấy?”

Đường Mộng không thèm đếm xỉa cậu, trực tiếp đi vào phòng Đường Giai, nhưng bên trong không có một bóng người.

Chu Yến Hà cũng không có ở nhà.

Đường Mộng vội vàng hỏi cậu nhóc: “Đường Giai đâu? Đường Giai đi đâu rồi?”

Đường Dật Phàm lắc đầu: “Cháu không biết, trước khi cháu ra ngoài, chị ấy còn đang ở nhà mà, sau khi cháu đi đá bóng về thì không thấy đâu nữa. Làm sao ạ? Cô út gấp gì chứ, Đường Giai có thể đi đâu được!”

Đường Mộng hận không thể đi đường quyền với thằng cháu ngốc này: “Đường Giai trở về lâu như vậy, có bao giờ cháu thấy nó rời khỏi nhà một mình hay chưa, trước khi cô rời đi đã dặn phải trông nom Đường Giai, cháu xem lời của cô như gió thoảng bên tai phải không?”

Đường Dật Phàm ngẫm nghĩ, thấy hình như cũng đúng, Đường Giai chưa bao giờ ra khỏi nhà một mình, đây là lần đầu tiên, nhưng chị ấy cũng đã lớn vậy rồi, nói không chừng chỉ là đi ra ngoài mua đồ, không đến mức xảy ra chuyện đâu nhỉ?

Nhưng Đường Mộng lại nóng ruột như vậy, Đường Dật Phàm cũng nóng ruột theo luôn.

“Cô út, Đường Giai không thật sự xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng chị ấy không nói với cháu chị ấy đã đi đâu, vậy làm sao bây giờ?”

Đường Mộng túm lấy Đường Dật Phàm: “Chu Yến Hà đâu rồi? Chu Yến Hà đi đâu?”

Cậu nhóc vẫn lắc đầu: “Cháu cũng chẳng biết nữa… À à à, hình như buổi trưa bà ta nói ra nhà ga lấy đồ, việc này không liên quan đến cháu nên cháu cũng không nghiêm túc nghe.’

Đường Mộng nghĩ, hỏng rồi!

Chắc chắn Chu Yến Hà lấy cớ giúp mụ ta lấy đồ để lừa Đường Giai tới nhà ga.

Ga tàu hỏa là chỗ như thế nào, thị phi hỗn tạp, loại người cũng có!

Tới cái chỗ hỗn loạn tới như vậy, mụ ta muốn làm gì còn không dễ hay sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play