Editor: Mòe
Quý Hoài An vẫn cúi đầu đọc sách, giọng nói lạnh nhạt không một chút phập phồng nhưng lại khiến người ta cảm thấy được an tâm.

Quý Hoài An nói sẽ không, Hứa Lực liền bất giác tin sẽ không.

Cuộc sống sẽ không mãi như vậy, bọn họ sẽ không cứ luôn bị bắt nạt, vào một ngày nào đó, họ cũng sẽ có thể sống cuộc sống tốt đẹp.

Hứa Lực không nghĩ nhiều, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Nhưng thời tiết thực sự quá nóng bức, môi trường quanh công trường lại tồi, Hứa Lực có chút không ngủ được.

Cách đó không xa Thường Thắng đã nằm ngủ khì râu, vị trí mà Quý Hoài An chọn đúng là rất tốt, râm mát lại sạch sẽ, ai ngủ không thoải mái.

Vì vậy Thường Thắng đánh một giấc từ trưa đến tận 4 giờ chiều.

Người khác đã làm cả buổi trời hắn mới chịu thức dậy.

Trong lòng mọi người đều khó chịu nhưng nghĩ đến cậu của hắn là quản đốc ở đây lại thôi không nói gì.

Dù sao cũng chẳng hề có miếng nào liên quan đến bọn họ, bọn họ đến giờ thì đi về, Thường Thắng làm không xong ném cho Quý Hoài An, không hề liên quan đến bọn họ.

Chiều nay Thường Thắng không làm nổi một phần tư công việc, chưa tới giờ đã đi, hắn ta chậm rãi đến chỗ Quý Hoài An ném cây xẻng xuống bên cạnh chân anh.

Ý tứ rất rõ ràng, phần việc còn lại của hắn đều giao cả cho anh.

Người trong công trường nhìn nhiều không cảm thấy lạ gì, lạnh nhạt liếc ánh mắt rồi lại thu hồi lại, không liên lụy đến họ là được.

Chỉ có mỗi Hứa Lực khó chịu thay cho anh, tức giận mà mặt đỏ tía tai ầm ĩ với Thường Thắng: “Anh có biết xấu hổ không vậy? Thiếu tay hay thiếu chân? Công việc của bản thân không thể tự mình làm được à?”

Đây là lần đầu tiên Thường Thắng bị người ta lớn tiếng ồn ào vậy, bên cạnh một đám người đang nhìn, đều có vẻ vui sướng khi người ta gặp họa.

Bọn họ không thương Quý Hoài An, nhưng cuối cùng cũng có người sỉ vả tên Thường Thắng một câu, bọn họ cũng vui sướng.

Nhưng Thường Thắng căn bản chả sợ họ, nên ngang ngược thế nào thì ngang ngược thế ấy: “Không muốn làm thì cút! Không nhìn xem đây là chỗ nào hả, mày cũng xứng đứng ở đây ầm ĩ với tao sao?”

Thấy Thường Thắng không biết xấu hổ vậy, Hứa Lực không kiềm chế được nữa, anh không nhiều gánh nặng cỡ như Quý Hoài An, cùng lắm là nghỉ việc, anh nhờ người tìm việc khác là được!

“Tao khinh! Mày xem mày là cái gì chứ, chỉ là con tôm mềm càng ngày càng mập ú nhưng mà vô tích sự, tên chó má chỉ biết đi ỷ thế hiếp người, nói chuyện với mày tao còn thấy dơ đấy!”

Thường Thắng tức giận đến mặt đỏ phừng phừng: “Mày nói gì? Có bản lĩnh thì lặp lại xem nào!”

Cả người Thường Thắng toát ra vẻ dữ tợn, ở cái chỗ công việc đều dựa vào sức lực như chỗ này, không nhờ có ông cậu, loại công nhân sức yếu như hắn căn bản không ai cần.

Lời này đâm thật mạnh vào chỗ đau của hắn.

Hứa Lực tiếp tục nói chuyện không lựa lời: “Nói thì nói, loại tôm mềm như mày, nếu không có cậu mình thì chỉ có nằm mơ mới được tới công trường này làm, đồ tên mập chết tiệt! Tôm chân mềm! Đồ con chó không biết xấu hổ!”

Thường Thắng xém chút nữa là tức đến phụt máu, lập tức nhặt cây xẻng hướng về phía Hứa Lực!

Hứa Lực không ngờ hắn còn dám động thủ, đờ người ra không kịp chạy trốn đi.

Cây xẻng trực tiếp hướng về phía của anh, trong bụng anh nghĩ thầm quả này là xong rồi, một cây xẻng không phải tèo đời chứ?

Có điều khi khoảng cách chỉ còn 1-2cm, cây xẻng không đáp xuống trán anh mà dừng giữa không trung.

Quý Hoài An đã một tay chặn cây xẻng dừng lại, Thường Thắng dùng hết sức giãy giụa nhưng không thể cử động.

So về mặt sức mạnh, hắn ở trước mặt anh chỉ giống như gãi ngứa.

Anh mà muốn động thủ thì chỉ dùng một tay là có thể xách gọn hắn lên rồi.

Quý Hoài An lấy cây xẻng kia ra ném bên chân Thường Thắng.

Hắn ta bị dọa sợ, nửa ngày không í ử, sau khi phản ứng lại thì khuôn mặt hiện lên vẻ run rẩy: “Chúng mày cứ đợi đấy cho ông, chuẩn bị cút hết đi cho ông!”

Quý Hoài An không sợ phải rời đi, nhưng nếu đi bây giờ, có thể tiền công của tháng này sẽ không thể lấy được.

Thời đại này, công nhân không có chút nhân quyền.

Loại giống như anh lại càng không hề có.

Hứa Lực hiểu rất rõ điểm này, muộn màng mà nhận ra bản thân quá kích động, liên lụy Quý Hoài An.

Cậu ta nhịn lâu vậy đều bị hành động theo cảm tính của anh phá bỏ hết cả rồi.

Hứa Lực nói với vẻ áy náy: “Chúng ta sẽ không thật sự phải đi chứ? Vậy tiền công tháng này của cậu phải làm sao bây giờ? Cậu làm sao bây giờ?”

Quý Hoài An nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

Là có người phải đi, nhưng không phải là anh, cũng chẳng phải Hứa Lực.

Thường Thắng sợ tè ra quần chạy đi tìm cậu mình, lát sau hai người liền hùng hổ đến đây.

Hắn thêm mắm dặm muối mà chửi rủa một trận, bỏ qua chuyện chính mình mới là người khơi mào, chỉ nói Hứa Lực cùng với Quý Hoài An hai người này hợp lực vừa chửi vừa đánh mình, tức giận đi tìm cậu rồi để cậu dẫn hắn tìm tới.

Hứa Lực sợ hãi trốn sau lưng của Quý Hoài An, những người khác trong công trường đều nhao nhao trốn xa, sợ liên lụy bản thân.

Không còn cách nào khác, thời đại này chính là như vậy đấy, cá lớn nuốt cá bé, bọn họ mãi mãi không đấu lại những người có chống lưng, có lẽ Quý Hoài An cũng không chịu nổi nữa.

Tuy nhiên, khi ông cậu của Thường Thắng đi tới, chưa kịp kiếm Quý Hoài An tính sổ, nhìn thấy người phụ trách công trường – Vương tổng đang chậm rãi đi tới, đã bày ra vẻ mặt ân cần chạy tới mà bợ đít.

Vương tổng liếc ông ta rồi lập tức đi về phía Quý Hoài An đang đứng, vỗ vỗ bả vai anh: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không đuổi cậu đi đâu, công trường này vô cùng cần những người như cậu.”

Thường Thắng nhất thời bị nghẹn lời, nóng nảy nói: “Không phải Vương tổng, ngài không biết, người này…”

Lời còn chưa dứt đã bị Vương tổng lườm một cái.

Thường Thắng liền lập tức im miệng.

Công trường này mỗi tuần đều phải đi tuần tra nhiều lần, người nào cố gắng, người nào lười biếng, tuy không thể biết hết hoàn toàn nhưng ít nhiều ông vẫn nhìn ra được.

Cậu thanh niên Quý Hoài An có sức khỏe rất tốt, lại chịu khó chịu khổ, trong cái công trường này cậu ta là người cố gắng nhất.

Ngược lại là cái tên Thường Thắng, ngày thường mỗi khi ông tới đây, cậu ta đều tương đối cần cù, nhưng hôm nay ông ở đối diện công trường nhìn thấy rõ ràng rồi, tên này chiều nay trực tiếp ngủ đến tận 4 giờ.

Nếu không phải rõ ràng cậu ta ngủ ở đó, chắc ông thực sự không thể thấy, cũng không biết ở cái công trường này vậy mà lại có người lười biếng tới như vậy, loại người này vậy mà dám ở công trường gây gổ, nếu không phải Quý Hoài An sức lớn, có lẽ đã sớm đánh nhau rồi.

Người như vậy giữ lại công trường chính là một tai họa, không chừng ngày nào đó sẽ thực sự đánh nhau.

Vương tổng nói thẳng không kiêng nể, trực tiếp đuổi việc tên Thường Thắng, cậu của hắn sợ đến không dám thở.

Vương tổng đi tới, ý an ủi Quý Hoài An và Hứa Lực hai câu, sau đó lại rời đi.

Mới đầu Hứa Lực còn lo sợ hồi lâu, bây giờ cuối cùng cũng có thể được thở phào nhẹ nhõm.

“Cũng may Vương tổng kịp thời tới, không thì người rời đi phải là chúng ta rồi!”

Sắc mặt Quý Hoài An bình thản, giống như tất cả đều nằm trong dự kiến.

Quả thật, tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm nay đều nằm trong dự kiến của anh.

Từ lúc ra khỏi cửa cầm giấy lót đến đây để ngủ trưa đến cố tình chọn một chỗ thật tốt để ngủ, mỗi một bước đều đã tính xong cả.

Anh tính được hôm nay Vương tổng sẽ đến đây tuần tra, cũng tính được Thường Thắng sẽ chiếm chỗ của anh, lại tính được Vương tổng liếc một cái sẽ nhìn thấy hắn ta nằm ở đó ngủ một mạch đến tận 4 giờ chiều.

Nếu anh còn cứ nghĩ như trước kia, chắc đã sớm chết đói mấy trăm lần.

Trên công trường lại khôi phục nguyên dạng, anh cầm lấy dụng cụ tiếp tục mà làm việc, rất nhanh liền đến giờ nghỉ làm.

Từ lúc đến công trường làm việc tới giờ, đây là lần đầu tiên Quý Hoài An được tan làm đúng giờ, trước kia anh còn phải làm phần việc của Thường Thắng nữa.

Cũng chỉ có mình anh chịu nổi chuyện một người gần như phải làm phần việc của hai người.

Hai người rời khỏi công trường đi về nhà, Hứa Lực đã lâu không vui vẻ như vậy, chỉ cần nhớ tới cái bộ dạng xám xịt bỏ chạy của Thường Thắng, anh liền không nhịn được cảm thấy rất vui sướng.

Quý Hoài An thì lại vẫn hờ hững như cũ, dường như chuyện này cũng không khiến anh cảm thấy quá mừng.

Trên thực tế, từ khi gặp được Quý Hoài An, chưa bao giờ thấy cậu ta cười qua.

Thậm chí Hứa Lực còn hoài nghi, trên thế giới có việc gì có thể khiến cậu ta vui mừng hay không nữa.

Hai người đi cùng nhau một hồi, bỗng nhiên Quý Hoài An bất động, không chớp mắt nhìn về hướng nào đó.

Hứa Lực bèn tò mò nhìn sang, thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm một cô gái.

Đường Mộng đi ra khỏi cửa tiệm tạp hóa với vẻ mặt không vui.

Gần đây cô đang mê một loại sicula, thơm ngọt xốp giòn, ngon hơn nhiều so với những loại sicula trước đó cô từng ăn, bây giờ dường như mỗi ngày cô đều phải tới mua.

Thời đại này không có nhiều các hạng mục giải trí, chỉ có ăn mới khiến cho Đường Mộng cảm thấy bớt nhàm chán.

Nhưng hôm nay vận khí không tốt lắm, cô tới chậm mất rồi, sicula trong tiệm đã được bán hết cả, Đường Mộng tâm niệm suốt ngày trời, chỉ có thể ủ rũ quay trở về đại viện.

Nhìn thấy Quý Hoài An bất động, Hứa Lực không nhịn được thúc giục: “Đi nhanh nào, khó khăn lắm mới được hôm về sớm, mau về nhà ăn cơm đi thôi!”

Quý Hoài An vẫn tiếp tục bất động, qua một hồi mới nói: “Chờ chút đã!”

Hứa Lực không hiểu rõ phải chờ đợi cái gì, nhưng dù sao hôm nay cũng đã được về sớm, dứt khoát cùng anh chờ.

Hứa Lực cứ lải nhải không yên: “Cậu nói Thường Thắng thực sự bị đuổi sao? Có khi nào chỉ một vài ngày sau cậu hắn ta lại đưa hắn trở lại? Hắn trở lại chúng ta sẽ gặp phải tai ương, cậu nói có phải không?”

Quý Hoài An không để ý đến anh.

Hứa Lực tự bàn không thú vị.

Lát sau, một chiếc xe ba gác dừng trước tiệm tạp hóa, trên xe tràn ngập các hàng hóa hôm nay bà chủ nhập.

Trước đó Quý Hoài An từng sống ở gần đây, biết hình như cửa tiệm thường nhập hàng vào khoảng lúc chập tối.

Anh cất bước đi vào, Hứa Lực cũng ngây ngốc đi theo.

Bọn họ một người thì giản dị, trên người còn lem luốc, một người thì có cả mùi hôi nữa, bà chủ tiệm tạp hóa nhìn thấy liền ghét bỏ cau mày.

Loại người này bà đã thấy nhiều rồi, cùng lắm là vào mua túi muối, không ngờ Quý Hoài An lại trực tiếp đi vào khu ăn vặt.

Bà chủ không chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ, trong tiệm mới nhập vào một loại socola, đắt muốn chết luôn ấy, bọn họ nhập hàng cũng chỉ dám lấy 2-3 hộp, sợ bị người cuỗm đi.

Nếu không phải có một cô gái nhỏ thường tới mua loại socola này, bọn họ đã không dám nhập hàng.

Không ngờ cậu thanh niên cao gầy vừa tiến tới liền cầm lên một hộp socola.

Trong mắt bà chủ tiệm tạp hóa lập tức dâng lên chút cảnh báo.

Người kia lại không hề nghĩ ngợi mang lại đây tính tiền.

Khi nhìn thấy giá cả, Hứa Lực liền trợn trừng đôi mắt.

“Cậu điên rồi hay sao? Một hộp này tốn hết cả ngày công của cậu, cậu phơi mình cả ngày, làm việc lâu như vậy, đổi một hộp đồ ăn như vậy có đáng giá hay không?”

Quý Hoài An không để ý anh ta.

Có đáng giá hay không trong lòng anh biết rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play