Editor: Mặn

Động tác của Ôn Trì linh hoạt, tốc độ chạy trốn cũng cực nhanh, không bao lâu sau đã đến trước cửa thư phòng của Ôn Trường Thanh.

Hai tên người hầu đang canh giữ ở bên ngoài thấy Ôn Trì từ xa đi tới vội vàng tiến lên hành lễ: "Đại thiếu gia, người đã trở lại."

Ôn Trì liếc mắt nhìn hai người họ một cái, trước kia hắn đã từng gặp qua, hình như hai người này là người hầu cận thân của Ôn Trường Thanh, khó trách chẳng những biết hắn mà còn gọi hắn là đại thiếu gia, xem ra họ đã bị Ôn Trường Thanh tẩy não hoàn toàn rồi.

Nhưng mà xưng hô thế nào đối với Ôn Trì cũng không quan trọng, hắn hơi thở dốc, hỏi: "Phụ thân ta đâu?"

Một người trong đó nói: "Lão gia ở bên trong.."

Câu tiếp theo còn chưa nói xong thì đã bị Ôn Trì cắt ngang: "Vừa hay, ta đi vào tìm ông ấy."

"Đại thiếu gia!" Người hầu kia định ngăn Ôn Trì lại, "Lão gia đang tiếp khách ở bên trong, người không thể đi vào."

Ôn Trì không thèm quan tâm nhiều như thế, sau khi nhanh nhẹn tránh thoát cái tay đang vươn ra của tên người hầu kia, lập tức nhấc chân tiến vào thư phòng.

"Phụ thân!" Ôn Trì vui vẻ gọi, "Con về rồi này, phụ thân!"

Ôn Trì đã từng tới thư phòng một lần, đối với bày trí trong thư phòng có thể xem như là khá quen thuộc, hắn cầm theo hộp đồ ăn nhanh chóng chạy vào nội thất, thân ảnh giống như một con chim én nhẹ nhàng uyển chuyển, khiến cho hai tên người hầu phía sau phải vất vả đuổi theo.

Giọng Ôn Trì không thấp, người bên trong đều nghe được rõ ràng, khi Ôn Trì vừa mới dừng bước, nghênh đón hắn chính là gương mặt lạnh lẽo âm trầm của Ôn Trường Thanh.

Ôn Trường Thanh đang ngồi trên ghế tiếp khách, sau khi thấy rõ người đến là Ôn Trì, xém chút nữa không giấu nỗi vẻ khủng hoảng trên mặt, ông ta tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, bàn tay dùng sức vỗ lên mặt bàn: "Cái tên hỗn trướng này! Ai cho phép ngươi vào đây!"

Trên bàn đang đặt hai ly trà, bị ông ta đập như thế liền lắc lư một trận, nước trà nóng hổi sánh ra ngoài, bắn lên mu bàn tay của Ôn Trường Thanh, làm ông ta đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, vội vàng thu tay lại xoa xoa vị trí đang ửng đỏ.

Ôn Trì vừa về đã bị rống vào mặt một trận như thế nhưng hắn cũng không tức giận, còn rất chi là vô tội chớp chớp mắt: "Phụ thân, con trở về để thăm người mà."

Nói xong, hắn lập tức nhìn về phía nam nhân trung niên ngồi đối diện với Ôn Trường Thanh, cười nói: "Vị này nhất định là Lễ Bộ thượng thư Doãn đại nhân phải không."

Dáng người Doãn thượng thư hơi beo béo, gương mặt cũng tròn xoe đầy thịt, bên mép có để hai chòm râu nhỏ, miệng lúc nào cũng cười tủm tỉm -- tướng mạo này quả thật giống hệt với những gì nguyên tác miêu tả.

Vốn dĩ Doãn thượng thư còn đang cảm thấy xấu hổ vì phản ứng thái quá của Ôn Trường Thanh, lúc này nghe Ôn Trì nói xong, đột nhiên lại cảm thấy có chút hứng thú, bèn hỏi: "Vị này là?"

"Doãn đại nhân, đây là khuyển tử* Ôn Lương." Ôn Trường Thanh sợ Ôn Trì lỡ miệng, vội vàng mở miệng đoạt lời Ôn Trì, "Hôm nay nó mới từ Đông Cung trở về."

*Khuyển tử: Cách cha mẹ gọi con cái mình một cách khiêm tốn khi nhắc tới với người ngoài.

Có lẽ Doãn thượng thư đã từng nghe nói Ôn phủ có một nhi tử gả vào Đông Cung, vẻ mặt bừng tỉnh đáp một tiếng, rồi sờ sờ chòm râu nhỏ bên mép mình, nói: "Thì ra đây là đại nhi tử của Ôn đại nhân."

"Đúng vậy." Ôn Trường Thanh yếu ớt đáp lời, vừa đưa mắt ra hiệu cho hai tên người hầu đang đứng ngoài cửa vừa hung hăng giáo huấn Ôn Trì: "Đã thành gia rồi mà vẫn còn lỗ mãng hấp tấp như thế, nương ngươi dạy dỗ ngươi như vậy sao? Cút ra ngoài cho ta!"

Hai người hầu nhận được phân phó cũng vội vàng chạy vào, luống cuống tay chân định xách Ôn Trì ra ngoài. Nhưng mà Ôn Trì làm sao chịu chứ, lập tức há mồm hét lên: "Doãn đại nhân, ta có việc muốn tìm ngài."

Ôn Trường Thanh tức đến mức hô hấp cũng khó khăn: "Mang nó ra ngoài cho ta!"

Nhưng mà Doãn thượng thư lại nói: "Khoan đã."

Nghe vậy, hai tên người hầu giống như là chạm phải củ khoai lang nóng bỏng, vèo một phát lập tức rút tay về.



Sắc mặt Ôn Trường Thanh cực kỳ khó coi, nhưng ông ta không thể không bày ra vẻ mặt tươi cười, quay đầu nhìn về phía Doãn thượng thư.

Chỉ thấy ánh mắt Doãn thượng thư dừng lại trên hộp đựng thức ăn trong tay Ôn Trì một lát, ngay sau đó hiếu kỳ mở miệng: "Ta nhớ rõ ta và ngươi chưa gặp mặt bao giờ, sao ngươi lại biết được thân phận của ta?"

Ôn Trì làm lơ ánh mắt âm trầm của Ôn Trường Thanh, mặt không đổi sắc tiến lên một bước, ngoan ngoãn trả lời: "Doãn đại nhân là rường cột của quốc gia, là nhân vật truyền kỳ được bá tính ca tụng hết lời, đặc biệt là lần trước tin tức Doãn đại nhân có công trị nạn châu chấu ở Tấn Châu đã truyền đến kinh thành, cho nên không ai không biết Doãn đại nhân ngài được xem là thần phù hộ của quốc gia này chứ? Ngay cả những thuyết thư tiên sinh* trong tửu lâu cũng kể về sự tích của Doãn đại nhân rất nhiều lần, bây giờ Doãn đại nhân ở ngay trước mắt ta, làm sao ta lại không nhận ra ngài chứ?"

*Thuyết thư tiên sinh: Người kể chuyện.

Ôn Trì há miệng lập tức phun ra một đống rắm cầu vồng, * có thể nói từng câu từng chữ của hắn đều bắn trúng tâm tư của Doãn đại nhân.

*Rắm cầu vồng: Lời nịnh nọt, tâng bốc thái quá.

Doãn thượng thư ngẩng đầu lên, cười ha ha, ngón tay run run chỉ hướng Ôn Trì, rồi lại quay đầu nhìn Ôn Trường Thanh nói: "Ôn đại nhân, đại nhi tử này của ngươi thật đúng là khiến ta rất bất ngờ, khó trách vừa rồi khi ngươi nhắc đến hắn vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, nếu ta là ngươi, có lẽ đuôi cũng đã sớm dựng thẳng lên trời rồi."

Trong lòng Ôn Trường Thanh khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.

Doãn thượng thư cười xong, rất nhanh khôi phục vẻ mặt đứng đắn đường hoàng, ông ấy lắc đầu nói: "Nạn châu chấu ở Tấn Châu không nằm trong phạm vi quản hạt của ta, chỉ là ta thấy những người đó bó tay không có biện pháp, nên mới vượt rào dâng tấu tâu lên Hoàng thượng, cái gọi là trị nạn châu chấu có công cũng chỉ mang tính tạm thời mà thôi, bá tính khen ngợi khiến lão phu hổ thẹn vô cùng."

"Sẽ có biện pháp khác." Ôn Trì an ủi cười cười, ngay sau đó lại thẹn thùng nói, "Thật không dám giấu giếm, hôm nay ta có làm chút điểm tâm mang về, vốn dĩ là muốn để phụ mẫu nếm thử, nhưng nếu đã may mắn gặp Doãn đại nhân ở đây, vậy mời đại nhân nếm thử tay nghề của ta, hy vọng ngài không chê."

Doãn thượng thư cười nói: "Ta đây cũng không khách sáo nữa."

Ôn Trì cầm hộp đồ ăn tiến lên, đặt lên cái bàn ở giữa Doãn đại nhân và Ôn Trường Thanh, sau đó mở nắp hộp, cẩn thận lấy hai đĩa bánh kem cùng hai cây muỗng nhỏ đã chuẩn bị trước đó ra.

Hắn đem bánh kem và muỗng nhỏ đặt xuống trước mặt Doãn thượng thư, rồi tùy ý đẩy phần còn lại cho Ôn Trường Thanh, toàn bộ quá trình ngay cả một ánh mắt cũng lười cho ông ta.

Ôn Trường Thanh: "..."

Chỉ có hai người hầu đang nơm nớp lo sợ đứng canh trước cửa nhìn thấy trên bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Ôn Trường Thanh đã nổi đầy gân xanh, có thể thấy được giờ phút này ông ta có bao nhiêu phẫn nộ nhưng lại không thể không cố gắng nén xuống.

Doãn thượng thư lại không chú ý nhiều như vậy, nói đúng ra thì có lẽ toàn bộ lực chú ý của ông ấy đều đặt trên đĩa bánh kem trước mặt, ông ấy chưa bao giờ nghe qua loại điểm tâm nào tên bánh kem, cũng chưa từng thấy loại điểm tâm nào có vẻ ngoài như khối bánh trước mặt, không khỏi lộ ra vẻ mới lạ.

Doãn thượng thư hỏi: "Tại sao lại gọi là bánh kem?"

Ôn Trì cười: "Bởi vì nguyên liệu chủ yếu làm loại bánh này là trứng gà, ta cũng không biết nên đặt tên thế nào, đành tùy ý gọi là bánh kem, mong Doãn đại nhân đừng cười."

Doãn thượng thư cầm lấy muỗng nhỏ, múc một muỗng bánh kem cho vào miệng.

Cũng không biết tầng màu trắng trên mặt điểm tâm này là thứ gì, vừa cho vào miệng đã tan, sau đó là vị ngọt nồng đậm lan tràn khắp khoang miệng, ngọt nhưng lại không quá ngấy, hương vị kia đặc biệt hơn tất cả các loại điểm tâm ngọt mà Doãn thượng thư đã từng ăn, có thể nói là ngọt đến tận xương, hương vị thơm ngon của xoài chín làm món điểm tâm mới lạ này càng thêm ngon miệng.

Tuy phôi bánh ở giữa cũng không có gì quá đặc biệt nhưng chỉ với tầng kem bơ bên ngoài cũng đã đủ khiến Doãn thượng thư nhớ mãi không quên.

Rất ít người biết Doãn thượng thư thật ra lại chính là một lão cật hóa, * đặc biệt rất thích đồ ngọt, ông ấy đã từng vì một mâm sườn xào chua ngọt mà không tiếc ngàn dặm xa xôi từ kinh thành chạy đến tửu lầu ở Dương Châu.

*Cật hóa: Chỉ những người mê ăn vặt.

Sở dĩ Ôn Trì biết những chuyện này là do trong nguyên tác đã từng nhắc đến-- có một lần Ôn Lương đánh bậy đánh bạ thế nào mà lại tặng cho Doãn thượng thư một đĩa điểm tâm ngọt, sau đó ở thời điểm mấu chốt đã được Doãn thượng thư đưa than ngày tuyết ra tay giúp đỡ một phen.

Ôn Trì thầm nghĩ, thời gian hắn tặng điểm tâm ngọt cho Doãn thượng thư không trùng với thời gian Ôn Lương tặng đồ trong cốt truyện, như vậy cũng không thể tính là hắn đoạt cơ duyên của Ôn Lương, hơn nữa hiện tại tính mạng hắn đang ngàn cân treo sợi tóc, bảo vệ mạng sống của bản thân mới là quan trọng nhất.

Doãn thượng thư vừa nhắm mắt cảm nhận dư vị vừa từng ngụm từng ngụm ăn sạch sẽ khối điểm tâm nhỏ trên đĩa, ông ấy vui vẻ nheo mắt, sau đó lại liếc nhìn khối bánh kem không hề được động đến trước mặt Ôn Trường Thanh, nhưng cuối cùng vẫn đè xuống dục vọng muốn ăn trong lòng, mở miệng khen ngợi một cách thành khẩn: "Không ngờ rằng trù nghệ của đại công tử lại tốt như thế, ngay cả món ăn chiêu bài của Ngọc Hương Trai cũng không thể so với đĩa bánh kem này của ngươi."

Ngọc Hương Trai là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất, đắt đỏ nhất ở kinh thành, Doãn thượng thư đặc biệt thích điểm tâm ngọt ở đây, mỗi lần muốn ăn đều sai gia đinh trong phủ đi mua, đem món bánh kem của Ôn Trì so với điểm tâm ở Ngọc Hương Trai đã là đánh giá cao nhất của ông ấy dành cho Ôn Trì.



Ôn Trì khiêm tốn nói: "Có thể được Doãn đại nhân khích lệ, là phúc khí của ta."

Dứt lời, hắn lập tức thu dọn cái đĩa rỗng tuếch trước mặt Doãn thượng thư, thuận tay cũng dọn luôn đĩa bánh kem còn y nguyên của Ôn Trường Thanh đi.

Ôn Trường Thanh cũng không phải người tham ăn tham uống, nhưng mà vừa rồi thấy dáng vẻ chuyên chú thưởng thức mỹ thực của Doãn thượng thư, làm ông ta cũng có chút động tâm, vốn định chờ sau khi Doãn thượng thư nói xong lại chậm rãi thưởng thức đĩa bánh kem này, ai ngờ Ôn Trì hỏi cũng không thèm hỏi ông ta một tiếng thì đã dọn đĩa bánh đi rồi.

Ôn Trường Thanh trơ mắt nhìn Ôn Trì hành lễ với bọn họ xong thì thong thả ra khỏi thư phòng, tức giận đến mức xém chút nữa phun ra một ngụm máu già.

Nghịch tử!

Đúng là nghịch tử mà!

Ngay cả một ngụm bánh kem cũng không muốn cho ông ta ăn!

Ôn Trì bước nhanh ra khỏi thư phòng, lập tức nhìn thấy quản gia mặt mày xanh mét đang đợi sẵn ở bên ngoài.

Bây giờ Thái Tử điện hạ đã đặc biệt an bài mấy vị công công tới tranh thủ mặt mũi cho Ôn Trì, mấy công công này mở miệng ngậm miệng đều nói Ôn Trì được Thái Tử điện hạ sủng ái như thế nào, nếu như Ôn Trì hồi Ôn phủ bị người bắt nạt, vậy toàn bộ Ôn phủ cứ chờ hứng chịu cơn thịnh nộ của Thái Tử đi.

Dưới tình huống như vậy, tuy là quản gia đã tức đến mức cắn chặt hàm răng, nhưng ông ta vẫn phải ngoan cường nuốt cục tức này xuống bụng, nỗ lực bày ra vẻ mặt cười còn khó coi hơn cả khóc, nịnh nọt lấy lòng nói: "Đại thiếu gia, nô tài đã an bài tốt chỗ ở cho các vị công công, đại thiếu gia đã mệt nhọc lâu như thế, vẫn nên trở về viện tử của ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ."

Ôn Trì gật đầu đáp ứng.

Bắc Uyển vẫn là dáng vẻ của trước kia, có lẽ đã được thu dọn qua, thoạt nhìn sạch sẽ tươm tất hơn rất nhiều.

Trần ma ma mang theo một đám nha hoàn người hầu ra đón, trong nháy mắt khi nhìn thấy Ôn Trì, đã nhịn không được hai mắt đỏ hoe: "Nhị.. Đại thiếu gia, cuối cùng ngài cũng trở về rồi."

Cho dù Trần ma ma đã từng lừa gạt Ôn Trì, nhưng cuối cùng bà ấy cũng là người đối xử tốt nhất với hắn trong toàn bộ Ôn phủ này, tay của Ôn Trì bị Trần ma ma nắm lấy, lại nghĩ tới những ngày tháng đau khổ trong Đông Cung, trong lòng vô cùng chua xót.

Hắn thở dài: "Đúng vậy, ta đã trở về." Đáng tiếc chỉ có thời gian mấy ngày mà thôi.

Quả thật Ôn Trì có chút mệt mỏi, hắn bảo Trần ma ma đuổi hết đám nha hoàn người hầu mà quản gia mới an bài đến, sau khi tùy tiện ăn một chút điểm tâm, lập tức lên giường đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, Ôn Trì mới tỉnh lại, cuối cùng cũng cảm thấy khỏe hơn một chút.

Lúc này, Trần ma ma từ bên ngoài tiến vào: "Thiếu gia, Ôn Lương thiếu gia tới."

Ôn Trì đau đầu day day huyệt thái dương, nghĩ thầm tại sao cái tên vai chính này vẫn luôn tới trước mặt hắn xoát cảm giác tồn tại vậy chứ? Tưởng tượng đến tương lai bi thảm sau này của hắn đều có liên quan đến tên vai chính này, khi đối mặt với hắn ta thì Ôn Trì không cách nào bình tĩnh nổi.

Nhưng mà tưởng tượng thì tưởng tượng thế thôi, ngoài mặt Ôn Trì vẫn đáp: "Ma ma bảo huynh ấy đợi một lát, ta thay y phục xong sẽ lập tức ra ngay."

Chờ Ôn Trì mặc xong y phục thì đã là một lúc lâu sau, hắn ra khỏi nội thất thì phát hiện Ôn Lương vẫn còn ngồi chờ bên ngoài, hai tay còn thỉnh thoảng xoa xoa cặp mắt đã đỏ hoe.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Lương lập tức ngẩng đầu lên nhìn, dáng vẻ đáng thương hề hề y hệt một con thỏ nhỏ bị người bắt nạt, nốt lệ chí đỏ thẫm giữa trán của hắn ta lại xém chói mù mắt Ôn Trì.

Ôn Trì nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cực kỳ mệt tâm.

Nhưng cảm xúc của Ôn Lương lại vô cùng kích động, run run rẩy rẩy đứng lên, lại dùng giọng điệu nhu nhược yếu ớt nức nở hô: "Trì đệ đệ."

Ôn Trì vẫn chưa phản ứng kịp, liền theo bản năng mà hắng giọng đáp lời: "Lương ca ca."

Ôn Lương: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play