Ôn Trì hoài nghi Thời Diệp đã sớm không vừa mắt đám người Nguyệt Quế,
chẳng qua việc lần này lại trùng hợp cho y một cái cớ hoàn hảo để ra tay mà thôi, nhưng nghĩ lại thì, tên bạo quân tương lai Thời Diệp này từ
trước đến nay đều tùy tâm sở dục, ngay cả Hoàng Thượng cũng không quản
được y, muốn giết người thì giết, làm gì cần phải tìm lý do nữa chứ?
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là nếu đám người Nguyệt Quế vì chuyện lần này mà bị đánh
chết, chỉ sợ trong Đông Cung sẽ có không ít người lại đổ trách nhiệm lên đầu hắn, rốt cuộc lần trước cũng có rất nhiều người cho rằng cái chết
của Nguyệt Thiện có liên quan tới hắn.
Ôn Trì rốt cuộc cũng không phải người của thời đại này, hắn sinh ra và
lớn lên ở một xã hội pháp trị và tiến bộ, từ nhỏ đã hiểu giết người là
phạm pháp, mặc kệ tương lai sau này hắn có thể thích nghi với pháp tắc
thống trị của thế giới này hay không, nhưng mà hiện tại hắn vẫn không hi vọng bản thân mới vừa xuyên qua không lâu đã phải gánh mấy mạng người
trên lưng.
Thấy Chu công công đã sắp đi ra khỏi thư phòng.
Ôn Trì cắn chặt răng, trái tim căng thẳng, bùm một tiếng quỳ rạp trên
mặt đất: "Thái Tử điện hạ vì tiểu nhân làm chủ, tiểu nhân vô cùng cảm
kích, nhưng mà tiểu nhân từng gặp Nguyệt công tử một lần, nếu Nguyệt
công tử vì tiểu nhân mà mất mạng, trong lòng tiểu nhân khó tránh khỏi
thấp thỏm bất an, cho nên tiểu nhân cả gan cầu tình giúp hắn, khẩn cầu
điện hạ tha bọn họ một mạng!"
Lời này vừa nói ra, Chu công công lập tức dừng lại, giống như đang đợi Thái Tử trả lời.
Ôn Trì nơm nớp lo sợ duy trì tư thế quỳ mọp dưới sàn nhà, trán của hắn
áp lên thảm trải sàn mềm mại, cho nên không thể nào quan sát vẻ mặt của
Thời Diệp lúc này, nhưng hắn lại nhanh nhạy cảm nhận được, tầm mắt lạnh
lẽo của y đang nhàn nhã du tẩu trên lưng mình.
Thong thả ung dung..
Giống như một người thợ săn đang ẩn nấp trên tán cây quan sát con mồi vừa lọt vào tầm ngắm.
Ôn Trì bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.
Tại Thời điểm hắn cho rằng sẽ bị Thời Diệp cự tuyệt, lại nghe thấy âm
thanh lãnh đạm của y đột ngột vang lên: "Ngươi muốn cầu tình giúp bọn
họ?"
Ôn Trì cũng không dám, thận trọng nói: "Tiểu nhân chỉ là không muốn bọn họ vì tiểu nhân mà mất đi tính mạng."
"À, tâm địa ngươi cũng thật thiện lương nha." Thời Diệp cười ha hả,
nhưng âm thanh nhạt nhẽo vô vị không chứa chút ý cười nào, "Chi bằng thế này đi, bổn cung cho bọn hắn và cả ngươi một cơ hội, ngươi lấy ra một
thứ của mình làm vật phẩm trao đổi với bổn cung, nếu bổn cung cảm thấy
thích thú với vật phẩm của ngươi, vậy ta sẽ tạm thời tha mạng chó cho
đám người kia."
Ôn Trì: "..."
Trong lòng hắn kêu rên thảm thiết, nguyên chủ chẳng qua là thứ tử không
được sủng ái của nhà Lễ Bộ thị lang mà thôi, trên người làm gì có thứ gì quý giá hiếm lạ chứ? Cho dù có, cũng chưa chắc có thể khiến Thời Diệp
vừa lòng.
Thời Diệp chính là Thái Tử tôn quý nhất thiên hạ đó!
Mỗi năm các tiểu quốc phụ thuộc đều cống nạp cho triều đình nhiều kỳ
trân dị bảo như thế, tất cả đều cho Thời Diệp thoải mái lựa chọn, y còn
hiếm lạ vài ba món đồ trên người nguyên chủ à? Yêu cầu này của Thời Diệp chẳng phải là đã chặt đứt đường lui của hắn luôn rồi sao?
Thời Diệp hỏi: "Không lấy ra được à?"
Ôn Trì trầm mặc không nói, nghĩ thầm hắn thật sự không thể cứu được đám người Nguyệt Quế rồi.
Ai biết ngay sau đó, Thời Diệp đột ngột đổi giọng: "Chu Hiền, lôi hắn xuống."
Ôn Trì phát ngốc ngay tại chỗ.
Chu công công đang đi về phía này, Thời Diệp lại tiếp tục cười lạnh,
nói: "Bổn cung có ý tốt cho ngươi một cơ hội, ngươi không cảm kích thì
cũng thôi đi, nếu ngươi luyến tiếc bọn họ như vậy, bổn Thái Tử lập tức
thành toàn cho ngươi, để ngươi đi theo bầu bạn với bọn chúng trên đường
xuống suối vàng."
Đậu mé!
Ê ê, cái tên Thái Tử ngu ngốc kia ngươi lại phát bệnh à? Muốn tìm vật phẩm trao đổi cũng phải từ từ để ta suy nghĩ chứ!
Động tác của Chu công công rất nhanh nhẹn, một bên đưa mắt ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh một bên nắm lấy cánh tay Ôn Trì.
Ngay lúc này, dục vọng muốn sống của Ôn Trì trỗi dậy mạnh mẽ, hắn dùng
sức thoát khởi kiềm chế của Chu công công, lần nữa quỳ rạp xuống, dùng
đầu gối bò đến trước mặt Thời Diệp, âm thanh run rẩy nói: "Thái, Thái tử điện hạ, tiểu nhân chợt nhớ ra, chỗ tiểu nhân có một món đồ, có lẽ có
thể mang đến để điện hạ nhìn một cái."
"Ồ?" Hứng thú của Thời Diệp bị khơi ra, cũng không thèm hỏi là thứ gì, chỉ nói: "Đi lấy đi."
Ôn Trì nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám trì hoãn nữa, vội vàng cùng Chu công công rời khỏi thư phòng.
Ra khỏi thư phòng, hắn đưa tay lau lau cái trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của mình một phát.
Từ thư phòng của Thái Tử đến Trúc Địch Cư, vừa đi vừa về cũng tốn không ít thời gian.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Ôn Trì mang theo một hộp đồ ăn trở lại thư phòng.
Hắn hơi hơi khom lưng, vô cùng cẩn thận đặt hộp đồ ăn lên án thư trước
mặt Thái Tử. Mở nắp hộp ra, bên trong có một cái bánh kem lớn cỡ bàn
tay, được đặt trên một cái đĩa sứ quý giá.
Đây là cái bánh kem mà hôm nay Nhược Phương và Nhược Đào mới vừa làm
xong, còn chưa kịp rưới mứt hoa quả lên trên nữa, chỉ bôi mấy lớp bơ sữa bò thật dày, nhìn qua thì bề ngoài xâu xấu, trắng bệch đến mức kỳ lạ,
không giống một món điểm tâm, càng không có tý xíu thẫm mỹ nào.
Ôn Trì cẩn thận đem bánh kem và muỗng bạc bày lên bàn, sau đó yên lặng lui về phía sau hai bước.
Hắn đứng song song với Chu công công, dư quang khóe mắt quan sát thấy
sau khi Chu công công nhìn rõ một cục trăng trắng kia thì mặt béo núc
ních đều nhăm dúm lại, hết trắng đến hồng, lại từ hồng chuyển sang xanh
mét, sắc mặt thay đổi liên tục.
Chu công công bất động thanh sắc, cố gắng áp chế kinh ngạc trong lòng,
vừa rồi ông ta cũng không đi vào tẩm phòng của Ôn Trì, nên hoàn toàn
không biết hắn lại dám cả gan mang đồ vật kì kì quái quái này đến trước
mặt Thái Tử. Ông ta lặng lẽ liếc nhìn Ôn Trì một cái, ánh mắt đó giống
hệt như đang nhìn một người đã chết.
Thời Diệp vẫn trưng ra vẻ mặt uể oải lười biếng, không biết trong lòng y đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ thấy một tay y chống cằm, tò mò nhìn cái
thứ trăng trắng xấu xấu trên bàn, liếc mắt nhìn về phía Ôn Trì: "Đây là
thứ gì?"
Ôn Trì trả lời: "Hồi Thái Tử điện hạ, đây là bánh kem."
Thời Diệp: "Bánh kem?"
Ôn Trì giải thích: "Là một loại đồ ăn, giống như điểm tâm vậy. Mấy ngày
nay tiểu nhân rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn cùng mấy cung nữ thái
giám ở Trúc Địch Cư tìm chút chuyện để giết thời gian, không ngờ lại
nghiên cứu được cách làm loại điểm tâm mới lạ này, nhưng mà loại bánh
này có lẽ không sánh được với sơn trân hải vị điện hạ quen ăn hằng ngày, tiểu nhân bêu xấu rồi."
Nói xong, Ôn Trì liền rũ xuống mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Thái Tử không nói lời nào, những người khác trong thư phòng cũng không dám tự tiện lên tiếng.
Chu công công nghe Ôn Trì nói xong, không khỏi thở dài trong lòng, Ôn
công tử làm người thành thật, không tranh không đoạt, nhưng lại khiến
ông phải lau mắt mà nhìn, đáng tiếc lại là một người không có ánh mắt,
không biết nhìn xa trông rộng -- Thái Tử điện hạ là người phương nào?
Thái Tử điện hạ chính là trữ quân, là Hoàng Đế tương lai, sơn trân hải
vị trên đời này có thứ gì ngài ấy chưa ăn qua, làm sao có thể xem trọng
cái thứ đồ vật xấu xí lại kỳ quái kia chứ?
Còn không bằng cứ sai các cung nữ làm ít điểm tâm đẹp mắt ngon miệng,
không chừng sẽ khiến Thái Tử điện hạ vừa lòng, tạm tha hắn một mạng.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Chu công công nghĩ như thế, cũng tin rằng suy đoán của mình không sai,
vừa định sai tiểu thái giám tiến lên dọn hộp đồ ăn kia đi, kết quả ông
ta còn chưa kịp phân phó, đã thấy Thái Tử điện hạ duỗi tay cầm lấy cái
muỗng nhỏ bằng bạc, xúc một miếng bánh kem đưa lên miệng nếm thử.
Nhất thời, Chu công công khiếp sợ tới mức con ngươi cũng sắp lòi ra ngoài.
Ông ta vội vàng xoa xoa đôi mắt, còn tưởng rằng bản thân đã nhìn lầm rồi chứ.
Nhưng sự thật là ông ta không có nhìn lầm, Thái Tử điện hạ thật sự ăn bánh kem.
"Thái Tử điện hạ!" Chu công công kinh hãi kêu lên, rối rắm nắm chặt phất trần trong tay, "Tuyệt đối không thể ăn nha, bánh kem này nô tài vẫn
chưa thử độc, vẫn chưa thể ăn được đâu điện hạ!"
Thời Diệp liếc Chu công công một cái, ánh mắt lạnh lẽo: "Bổn cung ăn cái gì còn phải chờ ngươi cho phép mới được sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Chu công công trắng bệch, cắn môi, nuốt hết toàn bộ những lời định nói vào bụng.
Thời Diệp không thèm để ý Chu công công nữa, cầm muỗng bạc chuyên tâm ăn bánh kem.
Ôn Trì chỉ dám dùng khóe mắt lặng lẽ lén nhìn Thời Diệp, đây là lần thứ
hai hắn nhìn thấy dáng vẻ dùng bữa của y, lần đầu tiên là cái đêm hắn
ngủ lại chỗ này, đã cùng Chu công công hầu hạ Thời Diệp ăn cơm tối, hắn
phát hiện dáng vẻ dùng cơm của Thời Diệp vô cùng đẹp mắt, vừa ưu nhã lại quý khí.
Cho dù tốc độ ăn của Thời Diệp rất nhanh, nhưng từng cái giơ tay nhấc
chân đều rất nhã nhặn, mặc dù nửa bên mặt của y đã bị hủy dung, nhưng
cảnh tượng lúc ấy vẫn khiến người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Rất nhanh, Thời Diệp đã ăn xong cả đĩa bánh kem.
Ôn Trì càng cúi đầu thấp hơn, theo bản năng thả nhẹ hô hấp.
Thời Diệp nhận lấy cái khăn gấm màu vàng Chu công công đưa tới, chậm rãi lau miệng, sau đó nói: "Khó trách mấy ngày nay sữa bò dự trữ trong Đông Cung cứ như nước chảy cuồn cuộn được đưa tới Trúc Địch Cư của ngươi,
hóa ra là ngươi dùng sữa bò để làm thứ này."
Mặt già của Ôn Trì đỏ lên.
Từ sau khi hắn ngủ lại một đêm ở tẩm phòng của Thời Diệp, trên dưới Đông Cung đều cho rằng hắn đang được Thời Diệp chuyên sủng, ngay cả cung nữ
thái giám trong Đông Cung cũng ưu ái Trúc Địch Cư hơn, chỉ cần hắn mở
miệng nói cần thứ gì, bọn họ không nói hai lời lập tức đưa đến.
Vì thế, hắn cũng thường kêu mấy cung nữ thái giám chuẩn bị cho hắn không ít sữa bò và trái cây tươi các loại.
Vốn nghĩ rằng Thời Diệp sẽ không chú ý tới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thế này, ai ngờ người ta lại biết rõ tất cả mọi chuyện.
Mặt Ôn Trì nóng lên, ngượng ngùng cúi đầu: "Là tiểu nhân hồ đồ, mong Thái Tử điện hạ tha tội."
Thời Diệp nói: "Chu Hiền."
Chu công công vội tiến lên: "Có nô tài."
Giọng điệu Thời Diệp hiếm khi nhẹ nhàng: "Những người kia, không cần đánh chết, tùy tiện phạt mấy trượng là được."
Chu công công: "Tuân lệnh." Nói xong liền khom người lui xuống.
Ánh mắt Thời Diệplại rơi xuống người Ôn Trì.
Nháy mắt Ôn Trì lại trở nên khẩn trương cực kỳ, vô thức nghiêm túc đứng thẳng người lại.
"Nhìn bổn cung." Ngữ khí của Thời Diệp vô cùng lạnh nhạt, khiến người ta không nghe ra ẩn ý bên trong.
Ôn Trì nắm chặt bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh của mình, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Thời Diệp.
Không thể không nói, gương mặt Thời Diệp quả là băng hỏa lưỡng trọng
thiên, nửa mặt bên phải bị bỏng rất nghiêm trọng, vết sẹo lồi lõm gồ ghề trông vô cùng đáng sợ, nhưng nửa gương mặt bên trái lại hoàn hảo không
tì vết, mắt phượng môi mỏng, sóng mũi cao thẳng, ngũ quan tinh tế lại
góc cạnh, tự nhiên tản mát ra một loại khí thế cự người ngàn dặm.
Mặc dù trên mặt Thời Diệp có vết sẹo vừa xấu xí vừa kinh khủng, nhưng
khí thế vương giả từ trên cao nhìn xuống chúng sinh của y vẫn khiến Ôn
Trì sợ hãi, vội vàng dời tầm mắt ra chỗ khác.
Hắn lại nhớ tới Bình An từng ví Thời Diệp như ánh mặt trời, lúc trước
hắn còn không cảm thấy gì, nhưng hiện tại lại vô cùng tán đồng cách nói
của Bình An, quả thật chính là mặt trời, chỉ cần đến gần một chút liền
bị ánh sáng mãnh liệt kia làm tổn thương.
"Sao ngươi lại biết bổn cung thích đồ ngọt?"
Ôn Trì nghe Thời Diệp nói xong, sợi dây đang căng chặt trong đầu dần dần thả lỏng.
Xem ra hắn đã cược đúng.
Trong nguyên tác đã từng nhắc đến, khi còn nhỏ Thời Diệp rất thích ăn đồ ngọt, chỉ là lúc lớn lên lại thay đổi, cũng không để lộ sở thích nho
nhỏ này của bản thân với bất kỳ ai.
Đương nhiên Ôn Trì không dám đem những lời này nói thẳng ra, hắn suy
nghĩ một chút, cung kính nói: "Mong Thái Tử thứ tội tiểu nhân cũng không biết ngài thích đồ ngọt, nói ra cũng thật ngại ngùng, bởi vì trong tay
tiểu nhân hoàn toàn không có thứ gì xứng với thân phận tôn quý của
người, cho nên tiểu nhân đành cả gan dâng lên bánh kem tự tay làm, chiếc bánh kem kia là tất cả tâm ý của tiểu nhân, chỉ hy vọng Thái Tử điện hạ có thể cảm nhận được tấm chân tình này của tiểu nhân."
"Bổn cung cảm nhận được.."
Ôn Trì nhoẻn miệng cười vui vẻ, lại nghe Thời Diệp nói tiếp, "Ngươi làm cái bánh kem này tốn rất nhiều đường trắng, phải không?"
Ôn Trì: "..."
Thì ra là Thời Diệp chỉ cảm nhận được bị ngọt của đường trắng, hại hắn mừng hụt một phen.
"Nói đi, ngươi muốn cái gì?" Thời Diệp nói, "Bổn cung sẽ thưởng cho ngươi."
Gương mặt Ôn Trì lại tràn ngập tươi cười vui vẻ, hắn vội vàng quỳ xuống, nhưng mà lời thỉnh cầu sắp nói ra miệng lại theo bản năng chuyển thành
rắm cầu vồng tung tóe: "Tiểu nhân không còn yêu cầu gì nữa, chỉ nguyện
Thái Tử điện hạ cả đời an khang, được như ước nguyện."
Thời Diệp cười cười: "Nếu ngươi không có yêu cầu gì, vậy thôi."
Ôn Trì vẫn còn chờ Thời Diệp tiếp tục truy vấn, ai ngờ tên đần này lại
không thèm khách khí như thế, hắn đành mặt dày tỏ vẻ khó xử: "Quả thật
tiểu nhân vẫn còn một nguyện vọng nho nhỏ nữa, tiểu nhân gả vào Đông
Cung đã khá lâu rồi, cho nên cũng có chút nhớ nhung phụ thân và đệ đệ,
tiểu nhân hi vọng có thể về thăm nhà một chuyến."
Thời Diệp nói: "Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi không có bất kỳ
nguyện vọng nào sao? Nhanh như vậy đã có nguyện vọng mới rồi à?"
Ôn Trì: "..."
Nếu Thời Diệp sinh ra ở hiện đại, y nhất định sẽ trở thành đại nhân vật
một tay che trời, chỉ cần cho y một lý do hợp lý, y chắc chắn sẽ lủng
đoạn cả giới chính trị luôn đấy*.
Cũng may hình như Thời Diệp chỉ là trêu Ôn Trì một chút, không đợi Ôn
Trì tiếp tục nói chuyện, đã vẫy vẫy tay: "Bổn cung chuẩn, trở về chuẩn
bị đi."
Mặn: Đoạn * Mặn hông hiểu nên chém đại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT