Editor: Mặn

Ôn Trì chỉ dùng vài ba câu nói đã chặn họng được đám quan viên vừa rồi vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.

Nhất thời, bầu không khí trong thư phòng lại trở nên yên ắng dị thường.

Ôn Trì nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của đám quan viên kia, rốt cuộc cảm thấy hơi hơi xấu hổ, trong lòng biết bản thân đã vô tình xé rách miệng vết thương của chúng quan viên, khiến bọn họ cảm thấy mất mặt, cho nên Ôn Trì hơi sợ hãi rụt rụt bả vai, ngượng ngùng ngậm miệng.

Một lúc lâu sau, mới có một quan viên lên tiếng: "Thái Tử điện hạ, thần cho rằng xử lý nạn châu chấu không phải là việc nhỏ, mấy năm gần đây triều đình đã tốn rất nhiều tài lực và vật lực cho chuyện này, nhưng hiệu quả lại không đáng nhắc tới, bây giờ củ khoai lang nóng bỏng tay này lại rơi xuống đầu Tứ hoàng tử, mặc dù Tứ hoàng tử đã chiêu mộ rất nhiều nhân tài ở khắp mọi nơi để cùng nghĩ cách giải quyết vấn nạn này, nhưng việc này không phải làm một lần là xong, chỉ sợ ít nhất cũng cần tiến hành trong thời gian ba đến bốn năm.. Đây quả thật là cơ hội ngàn năm có một, nếu chúng ta không nhân lúc này chặt đứt vây cánh của Tứ hoàng tử thì chúng ta cũng sẽ chịu tổn thất rất lớn!"

Lời nói của quan viên kia vô cùng chân thành tha thiết, đáng tiếc Thái Tử gia của bọn họ vẫn mang vẻ mặt chán nản mệt mỏi dùng tay chống cằm, không biết có nghe lọt tai hay không.

Người kia nói xong, lập tức rũ mi cúi đầu đợi lệnh.

Hai quan viên đứng bên cạnh cũng thấp thỏm bất an chờ đợi Thái Tử trả lời.

Ôn Trì cũng theo bản năng thả nhẹ hô hấp, học theo Chu công công tự biến bản thân thành người vô hình -- bây giờ hắn đã biết tại sao trong nguyên tác Thời Diệp lại nhiệt tình yêu thương việc tự tìm đường chết như thế, có mấy tên phụ tá mặt người dạ thú này ở bên cạnh anh một câu tôi một câu dụ dỗ xúi giục, dã tâm của Thời Diệp không muốn bành trướng cũng hơi khó à nha.

Mấy tên phụ tá nhìn vẻ bề ngoài thì vô cùng đạo mạo, lớn lên hết sức đoan chính ngay thẳng, nhưng mà không một ai trong bọn chúng thật lòng suy nghĩ cho lê dân bá tánh, cũng không ai quan tâm đến vấn nạn châu chấu đang giày xéo bá tánh Tấn Châu, cái bọn họ quan tâm là địa vị, là quyền lực, là tranh đấu chốn quan trường.

Ôn Trì âm thầm thở dài một hơi, đương nhiên hắn không hy vọng Thái Tử sẽ nghe theo mấy ý kiến xàm lông của đám người này, hắn và Thái Tử chính là tổ hợp pháo hôi + đại boss phản diện, hào quang của nhân vật chính sẽ không rảnh đâu mà chiếu cố bọn họ. Huống chi vai chính còn có được cái hệ thống nghịch thiên như thế, nếu Thái Tử cứ nhất quyết muốn cứng chọi cứng với Tứ hoàng tử, đây chẳng khác nào là thiêu thân lao đầu vào lửa sao.

Đến lúc đó Thái Tử end game, một cái pháo hôi bé tý dựa vào Thái Tử để sống như hắn còn không phải sẽ bị người ta làm thịt à?

Đáng tiếc ở nơi này hắn hoàn toàn không có quyền lên tiếng..

Ôn Trì rũ mắt nhìn thảm trải sàn màu đỏ thẫm dưới chân, không ngờ rằng ánh mắt Thời Diệp vẫn chưa từng rời khỏi hắn, đương nhiên y cũng đã nhìn thấy vẻ mặt biến hóa liên tục của Ôn Trì.

"Ôn Lương." Thời Diệp bỗng nhiên mở miệng, "Ngươi có ý kiến gì?"

Ôn Trì sửng sốt một lát, mới phản ứng lại hiện tại hắn tên là "Ôn Lương", lập tức sợ hãi nói: "Hồi Thái Tử điện hạ, tiểu nhân tài hèn học mọn, cũng không biết nên làm thế nào cho phải."

Quan viên kia sau khi nghe được hai chữ "Ôn Lương" thì hơi sửng sốt một chút, lập tức đoán được thân phận của hắn, nhất thời không thể che dấu được vẻ mặt kinh nghi* thái quá của mình.

*Kinh nghi: Kinh ngạc + nghi ngờ.

Thái Tử điện hạ lại cho phép một tên nam thiếp tiến vào thư phòng nghe bọn họ thương thảo chuyện đại sự..

Chuyện này thật là quá hoang đường!

Quan viên kia lập tức chắp tay nói: "Thái Tử điện hạ, thần cho rằng việc này nên nhanh chóng tiến hành, nếu không sợ sẽ lỡ mất một cơ hội tốt."

Thời Diệp đột nhiên giơ tay.

Quan viên kia sợ tới mức lập tức ngậm miệng.

"Việc này sẽ thương lượng lại sau." Thời Diệp nói, "Ra ngoài đi."

Giọng điệu lúc này của y hệt như đang xua đuổi một con chó nhỏ, ba tên này dù sao cũng là trọng thần trên triều đình, chưa bao giờ bị người ta đối xử như thế. Ngay cả đương kim thánh thượng cũng phải nể mặt bọn họ vài phần, nhưng mà, Thái Tử điện hạ còn khó chơi hơn so với hoàng đế nha, ở trước mặt của y bọn họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, giận mà không dám nói.

Ba vị quan viên muốn nói lại thôi, cuối cùng dù không cam lòng thì vẫn lần lượt cáo lui.

Trong thư phòng an tĩnh lại.

Ôn Trì nghĩ thầm hắn có phải cũng nên lui xuống hay không.



Lúc này, Thời Diệp mở miệng: "Ăn đi."

Những lời này hiển nhiên là nói với Ôn Trì, ngoại trừ Ôn Trì, tất cả cung nữ thái giám trong phòng đều không dám nhúc nhích, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, giống như bị trúng thuật định thân của Tôn Ngộ Không ấy.

Đại não Ôn Trì còn chưa kịp phản ứng lại tình huống trước mắt, thân thể hắn đã vô cùng nghe lời duỗi tay cầm lấy đĩa điểm tâm đặt trên bàn trà bên cạnh, đưa lên miệng, gặm từng miếng một.

Hắn biết rõ Thái Tử tính tình cổ quái, bởi vậy động tác nhai nuốt cũng vô cùng cẩn trọng, nhưng lại không dám trì hoãn, chớp mắt liền xử lý xong ba đĩa điểm tâm trên bàn.

Thời điểm Ôn Trì tập trung ăn uống, Thời Diệp lại đang nghiêng đầu nhìn hắn.

Ôn Trì không biết trên mặt mình có thứ gì đặc biệt, lại có thể hấp dẫn Thời Diệp không chớp mắt nhìn chằm chằm lâu như vậy.

Thật ra trong lòng hắn có rất nhiều điều nghi hoặc, mọi chuyện đã đến nước này, hắn không thể nào không nhận ra Thời Diệp đối đãi với hắn vô cùng đặc biệt, vừa rồi khi Thời Diệp hỏi ý kiến của hắn về vấn đề giải quyết nạn châu chấu, mấy quan viên kia đều kinh ngạc đến nỗi cằm cũng sắp rơi xuống luôn rồi.

Nhưng mà chính hắn cũng nghĩ không ra.

Rốt cuộc hắn có cái gì hấp dẫn được tôn sát thần Thời Diệp này chứ? Chẳng lẽ, Thời Diệp cũng giống như hắn, ở một thời điểm nhất định nào đó đều bị hệ thống của Ôn Lương khống chế?

Ôn Trì vẫn đang miên man suy nghĩ, liền nghe thấy âm thanh đạm mạc của Thời Diệp vang lên: "Ăn ngon không?"

Ôn Trì hoàn hồn, cuống quít gật đầu: "Ăn ngon."

Thời Diệp lia mắt về phía Chu công công.

Chu công công nhận được phân phó, vội vàng chạy bước nhỏ ra khỏi thư phòng.

Không lâu sau, liền có mấy cung nữ bưng mấy món điểm tâm tinh xảo nối đuôi nhau đi vào thư phòng, cẩn thận từng tí một đặt lên trên bàn, sau đó lại cúi đầu lui xuống.

Thời Diệp nói: "Tiếp tục."

Ôn Trì đã ăn rất nhiều rồi, no đến mức muốn nôn luôn, nhưng, nam thiếp không có nhân quyền! Cho nên hắn vẫn phải căng da đầu nhét điểm tâm vào miệng.

Thời Diệp giống như cảm thấy chơi như vậy rất vui, hứng thú bừng bừng thưởng thức vẻ mặt nhăn nhó đau khổ của Ôn Trì, hoàn toàn không có ý định buông tha cho hắn.

Cuối cùng, Ôn Trì thật sự ăn không nổi nữa, xoắn xuýt giãy giụa giữa việc bị no chết và bị Ôn Trì bóp chết một hồi lâu, rốt cuộc hắn chọn vế sau, hắn đẩy đẩy nửa đĩa điểm tâm còn dư ra chỗ khác, bưng tách trà lên uống một ngụm lớn, sau đó dùng mu bàn tay lau lau khóe miệng: "Ta ăn không vô nữa."

Thời Diệp cũng không nổi giận, còn kỳ quái hỏi: "Không phải ngươi rất thích ăn sao?"

Trên trán Ôn Trì xuất hiện ba vạch đen: "Thích cũng phải một vừa hai phải thôi chứ, đúng là ta thích ăn, nhưng không có nghĩa ta có thể một lần ăn hết nhiều điểm tâm như vậy."

Vừa dứt lời, Chu công công đột nhiên lạnh giọng cảnh cáo: "To gan!"

Ôn Trì sợ tới mức cả người run rẩy, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ngữ khí vừa rồi của mình không ổn, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, vội vàng đứng lên, bùm một tiếng quỳ xuống.

"Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, thỉnh Thái Tử điện hạ giáng tội!"

"Ôn Lương ngươi thật to gan, dám nói mấy lời đại nghịch bất đạo này trước mặt Thái Tử điện hạ." Chu công công cả giận hô, "Người đâu!"

Hai tiểu thái giám vội vàng chạy tới.

"Mang người xuống!"

"Tuân lệnh."

Hai tiểu thái giám lập tức một trái một phải tiến lên giữ chặt Ôn Trì.

Cũng không biết bọn họ lấy đâu ra nhiều sức lực như thế, kéo cả người Ôn Trì lên khỏi mặt đất, vì để phòng ngừa hắn phản kháng, hai người họ đều xuất hết toàn lực.



Nhưng mà Ôn Trì căn bản cũng không muốn phản kháng, thời điểm bị người ta kéo ra khỏi thư phòng, hắn tuyệt vọng nhìn về nửa đĩa điểm tâm còn dư lại trên bàn -- nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, hắn thà rằng lựa chọn làm một con ma no.

Ô ô ô..

Sau đó hắn đã bị kéo xuống rồi.

Trong thư phòng, Chu công công nắm chặt phất trần trong tay, kinh hồn táng đảm dùng dư quang quan sát phản ứng của Thái Tử điện hạ.

Chỉ thấy Thái Tử một tay chống cằm, hơi suy tư nhìn nửa đĩa điểm tâm kia.

Chu công công còn tưởng rằng Thái Tử có chú ý đến chuyện vừa mới phát sinh kia, vì thế đưa ánh mắt ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh.

Tiểu thái giám đang muốn tiến lên dọn đĩa điểm tâm kia xuống, lại bất thình lình nghe Thái Tử lên tiếng: "Vừa nãy hắn đang nhìn đĩa điểm tâm này phải không?"

Nháy mắt tiểu thái giám lập tức đứng yên bất động, hắn như đang đi trên băng mỏng, tuyệt vọng nhìn về phía Chu công công.

Mặc dù Chu công công đã hầu hạ Thái Tử rất lâu, nhưng ngay lúc này cũng không đoán được ý tứ của y, ông ta chăm chước một lát, hèn mọn cong lưng, cẩn thận đáp lời: "Nếu nô tài không nhìn lầm thì, vừa rồi Ôn công tử vẫn luôn nhìn chằm chằm đĩa điểm tâm này.. Người này thật đúng là, chết đến nơi mà vẫn còn luyến tiếc đồ ngon."

Ai ngờ ông ta vừa dứt lời, Thái Tử lại đột nhiên cười ha hả.

"Đây mới là hắn." Thái Tử vô thức nỉ non, giống như đang lâm vào một đoạn kí ức xưa cũ nào đó, "Vừa nhát gan lại còn tham ăn, giống hệt một con chuột nhỏ thích phá phách."

Vẻ mặt Chu công công như đưa đám: "Thái Tử điện hạ, nô tài vụng về, không hiểu ý tứ của người."

"Không cần ngươi hiểu." Nói xong, Thái Tử đột nhiên chuyển đề tài, "Ai nói hắn đã sắp chết đến nơi? Ngươi dám tự ý quyết định thay bổn cung?"

Sắc mặt Chu công công trắng bệch, lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: "Là nô tài nhiều chuyện, nô tài biết sai, nô tài lập tức sai người đưa Ôn công tử trở lại."

"Thôi." Thái Tử nói, "Để hắn quay về đi."

-

Ôn Trì cho rằng bản thân sắp ngỏm rồi.

Không ngờ tới hắn vừa mới bị hai tiểu thái giám kéo đến một bãi đất trống, liền có một tiểu cung nữ vội vàng chạy đến nói nhỏ bên tai hai tiểu thái giám kia vài câu, thái độ của hai tiểu thái giám đối với Ôn Trì lập tức xoay chuyển 180 độ, khom lưng cúi người đưa Ôn Trì trở lại Trúc Địch Uyển.

Trở lại Trúc Địch Uyển, Nhược Phương cùng Nhược Đào đang đứng bên cạnh thùng gỗ lớn vớt váng sữa bò, thấy hắn trở về, cười khanh khách hô lên Ôn công tử.

Ôn Trì ngây ngô mờ mịt lên tiếng đáp lời.

"Ôn công tử, người có chỗ nào không thoải mái sao?" Bình An cẩn thận hơn hai tiểu cô nương kia, phát hiện sắc mặt Ôn Trì hơi khó coi, quan tâm nói, "Nô tài đi thỉnh thái y đến bắt mạch cho người."

Ôn Trì ngăn hắn ta lại: "Không cần."

"Nhưng mà Ôn công tử.."

"Ta ngủ một giấc thì tốt rồi." Ôn Trì nói xong, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, kéo Bình An đến bên cạnh, "Ngươi vào cung được bao lâu rồi?"

Bình An tò mò chớp chớp mắt: "Hồi Ôn công tử, nô tài tám tuổi vào cung, đến nay cũng đã được bảy tám năm rồi."

Ôn Trì lại hỏi: "Ngươi vẫn hầu hạ ở Đông Cung sao?"

Bình An gật gật đầu: "Bảy năm nay nô tài vẫn luôn làm việc ở Đông Cung."

Ôn Trì dừng lại một chút, mới tiếp tục hỏi: "Ngươi có biết rốt cuộc Thái Tử là loại người gì hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play