Lúc này Trần Minh chắc chắn đang tìm kiếm cô, nhưng Tân Hoan từng nói anh ta rất ít khi đến ký túc xá, nhất là vào thời gian đi làm.
Dưới trướng Đông Tinh ngoại trừ những nghệ sĩ đã được ra mắt trở nên nổi tiếng ra thì những người giống như vừa mới ký hợp đồng hoặc là những nghệ sĩ nhỏ đã ký hợp đồng rồi nhưng chưa được nâng đỡ như Tân Hoan có thu nhập thấp đều ở trong ký túc xá mà công ty thuê cho.
Tân Ngải đi qua đó, điều kiện cũng không tốt hơn ký túc xá đại học của cô bao nhiêu, hơn nữa ba người ở chung kia cũng đều không phải là đèn cạn dầu.
Tân Ngải không quan tâm đến cô ta, vừa vào cửa thì cô đã nhìn thấy trên chiếc giường Tân Hoan ngủ đã bị chất đầy đồ đạc, những người này…hừ…
Mỗi ngày cô sợ nhất chính là nhìn thấy trên báo đăng ở nơi nào đó xuất hiện một xác chết nữ vô danh, rất sợ giây tiếp theo sẽ có người gọi điện nói cho cô biết đó chính là chị cô, lời nói của Lý Y Nhiễm lại cứ đâm vào chuyện trong lòng cô sợ nhất.
Lý Y Nhiễm cảm thấy da đầu của mình sắp bị Tân Ngải xé rách rồi, hai chân cô ta đạp lung tung liền bị Tân Ngải mạnh mẽ giẫm lên mu bàn chân của cô ta, đau đớn khiến cô ta run rẩy, chỉ đành cầu xin tha mạng.
“…Được, được…tôi không nói nữa, không nói nữa. Là tôi nói sai rồi, không nên ăn nói lung tung, cô…nhanh thả tôi ra đi…”