Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 8

Edit by: JaniceD – overfloral

- -------

Nhiếp Uyên phản ứng cực nhanh, trước khi Lâm Cương thét chói tai đã kịp thấp giọng quát: “Đừng hét!”

Miệng Lâm Cương vốn đã há thật to, bị tiếng quát này làm bừng tỉnh, sau đó dùng hết sức bình sinh nghẹn xuống tiếng hét đã đến cổ họng.

Kỷ Vô Hoan vốn chỉ ngạc nhiên một chút, thế mà lại bị Nhiếp Uyên bưng kín miệng, lông tơ cả người đều muốn dựng đứng: “Cái đ-”

Nhiếp Uyên dán sát bên tai cậu: “Suỵt, im lặng nào”

Bên phòng bọn họ thì im đấy, nhưng mấy phòng khác thì sao?

Giờ này đột nhiên đèn tắt hết, các phòng khác ít nhiều đều có chút động tĩnh, tiếng thét cao vút hết đợt này đến đợt khác, nhưng rất nhanh dừng lại, chỉ còn một giọng nữ vẫn gân cổ thét mãi không ngừng, giằng co mười mấy giây mới chịu im, biến thành tiếng nức nở đứt quãng, có một giọng nam khác đang an ủi cô ta.

“Từ Nam Y?” Nhiếp Uyên nhận ra: “Phòng cô ta còn có người khác à?”

Kỷ Vô Hoan đẩy tay anh ra, nhỏ giọng đáp: “Là cô ta, ngay cách vách chúng ta”

Cậu nghiêm túc nghe thanh âm kia, cũng phân biệt được: “Là một anh chàng trẻ tuổi trong nhóm ba người hôm nay, mặc áo khoác cao bồi tối màu”

Lâm Cương ngạc nhiên hết sức: “Vậy mà cũng nghe ra được?”

“Ừm, thanh âm của cậu ta rất đặc biệt, tuổi không lớn nhưng nghiện thuốc, giọng khản đặc, hàm răng vàng, mùi khói thuốc trên người rất nồng”

Sau khi ba người đã quen với bóng tối mới phát hiện nơi này đen quá mức, thuộc loại duỗi tay cũng không thấy nổi năm ngón.

Lâm Cương lấy ra đèn pin, chiếu sáng bốn phía.

Vốn dĩ phòng không quá rộng, đèn pin quét một vòng, không thấy có gì khác thường.

Nhiếp Uyên mở đèn pin trên di động rồi trực tiếp chiếu lên trần nhà.

Những con búp bê làn da xám xanh mang vẻ mặt dữ dằn, dưới ánh đèn mờ mờ càng thêm phần quỷ dị.

Kỷ Vô Hoan nhìn nhiều một cái cũng thấy da đầu tê dại, mà Nhiếp Uyên vẫn hai mắt sáng ngời nhìn chúng chằm chằm, cậu cũng không thể tự nhận mình đang sợ chứ?

Nhưng mười mấy giây sau, Lâm Cương trước tiên bỏ cuộc, hắn một chút cũng không muốn nhìn đống đồ rậm rạp đó nữa, liền hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”

Một câu hỏi rất hay.

Đỉnh đầu treo cả đống trẻ con khủng bố, ngoài cửa khả năng có con quái vật lấy máy hút bụi giết người.

Còn có thể làm gì?

Kỷ Vô Hoan nghĩ nghĩ: “Ngủ?”

Lâm Cương: “Cậu ngủ được?”

Kỷ Vô Hoan: “Ngày thường nếu không có việc gì thì tầm tám rưỡi tôi đã lên giường say giấc nồng rồi”.

“Sớm vậy?”

“Ừm, dưỡng da” Là người dùng nhan sắc kiếm cơm, Kỷ Vô Hoan rất nâng niu khuôn mặt của mình.

“……”

Kỷ Vô Hoan vừa nói vừa hướng đến cái giường, nói thế nhưng thật ra quay người một cái là tới, rốt cuộc phòng cũng chỉ rộng có bấy nhiêu.

Nói thật, cậu không muốn ngủ trên chiếc giường dây thép này, nhưng trừ nó ra chỉ còn ghế sô pha, chọn một trong hai, cậu chọn giường.

Ngoại trừ độ thoải mái, giường cách xa cửa ra vào hơn, nếu có quái vật vào phòng thì sẽ an toàn hơn.

Nên Kỷ Vô Hoan cứ thế thoải mái hào phóng nằm xuống, cậu bỏ mắt kính cạnh gối đầu, một bàn tay giữ hờ, đảm bảo bản thân có thể lập tức cầm lấy đeo lên.

Chăn bông trên giường có mùi nước sát trùng, xông tới mức Kỷ Vô Hoan cả người khó chịu, nên cậu không đắp chăn.

Lâm Cương trợn mắt há hốc mồm, hắn hỏi Nhiếp Uyên: “Nhiếp tiểu ca, chúng ta đi ngủ thật à?”

Nhiếp Uyên ngữ khí bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không thì sao?”

Cũng đúng, ra khỏi phòng cũng không được, đèn tắt ngóm, trừ bỏ ngủ thì còn làm được gì?

Lâm Cương không tìm được lí do phản bác, lại hỏi: “Nhiếp tiểu ca, trên giường còn có thể chen một người, chúng ta ai ngủ sô pha?”

Phòng này chỉ có một cái sô pha, chỉ rộng vừa đủ một người nằm, nên nếu thật sự muốn ngủ, hiển nhiên phải có một người ngủ trên giường.

Kỷ Vô Hoan nhắm mắt nhưng chưa ngủ, nghe câu hỏi này, hai tai lén lút dựng thẳng.

Nhiếp Uyên và Lâm Cương nhỏ giọng nói gì đó, rồi một người đi đến mép giường, khẽ nói: “Kỷ ngu ngốc, lăn vô trong”

Chiếc giường đơn này có một bên tựa rất gần vách tường, Kỷ Vô Hoan đang nằm bên ngoài.

Kỷ Vô Hoan cóc thèm để ý đến Nhiếp Uyên, anh cũng lười nói, trực tiếp duỗi tay đẩy cả người cậu lẫn gối đầu vào trong.

“Ê này!” Kỷ Vô Hoan bất mãn nhưng không dám lớn tiếng ầm ĩ, trừng mắt nhìn người kia một lúc thật lâu, Nhiếp Uyên thờ ơ nằm xuống, quay lưng về phía cậu.

Giường nguyên bản rất nhỏ, cũng may Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đều không mập, miễn cưỡng nằm vẫn ổn, chỉ là giường hơi ngắn.

Kỷ Vô Hoan 1m83, chân cuộn một tẹo cũng ngủ được, nhưng Nhiếp Uyên thì không, anh cao gần 1m9, chân dư cả đoạn ra ngoài mép giường.

Nhưng tư thế này cũng thuận tiện cho anh lập tức bật dậy.

Lâm Cương đơ người ngồi trên sô pha, ngủ không nổi, nghiêng đầu nhìn cửa chằm chằm, tay trái nắm dao phay, tay phải cầm đèn pin.

Thực tế thì Kỷ Vô Hoan cũng khó mà ngủ được, từ khi tỉnh lại đến giờ, thế giới quan của cậu đã bị đập bỏ xây lại hết một lượt.

Người bình thường ai cũng cần thời gian tiêu hóa thông tin, nên cậu ngoài miệng nói muốn ngủ dưỡng da, sự thật thì chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi.

Nhưng so với Lâm Cương thần kinh căng chặt ngồi trên sô pha, động đậy một chút cũng không dám thì nằm trên giường vẫn thoải mái hơn, dù gì hai mắt cậu hôm nay bị tra tấn một trận, giờ vẫn hơi rát.

Sau khi Kỷ Vô Hoan nhắm mắt, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn hai thanh đèn pin vẫn mở để trên bàn, một chiếu hơn nửa trần nhà, một chiếu thẳng vào cửa phòng.

Có lẽ sợ mình phát ra âm thanh, Lâm Cương ngồi một lát, cũng cẩn thận thu hồi dao phay, nằm xuống.

Trong phòng rất im lặng, chỉ nghe được tiếng nức nở đứt quãng cùng tiếng nhỏ giọng an ủi truyền đến từ cách vách.

Trong hoàn cảnh này, không ai ngủ được.

Nhiếp Uyên cũng vậy, anh vốn lấy ánh sáng từ đèn pin mà nhìn chăm chú lên trần nhà, kết quả khi tiếng khóc kia biến mất, nằm một hồi lại hơi buồn ngủ.

Trong mơ màng, có một bàn tay lạnh băng sờ lên mặt anh, theo sau là một thân thể dán sát lại đây.

Nhiếp Uyên bừng tỉnh, cơ bắp cả người nháy mắt căng chặt, ngực một trận lạnh lẽo.

Đồ vật nọ còn vụn vặt thổi nhẹ vào tai anh, có hơi ấm.

Vật sống?

Anh không dám lập tức mở mắt, nhưng cả người cứng ngắc, trộm nắm lấy dao găm dưới gối, vậy mà giây tiếp theo, bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn, như có như không liếm liếm tai anh: “Viên Viên ơi, tôi không chịu được… Đói quá đi à”

“……”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Bò lên giường Viên Viên, get ✅

Jan có lời muốn nói:

Nhiếp Uyên: Ai bảo tôi bôi đen cậu ta? Tôi có nói sai không? Kỷ ngu ngốc là một con hồ ly thành tinh!

Pass của các chương có số đuôi là 8: iwishyouhappiness8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play