Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đại não Nhiếp Uyên do bị kích thích mà trống rỗng.
Anh trực tiếp đập một quyền về sau, Kỷ Vô Hoan nghiêng đầu né tránh, nhưng cũng làm giường dây thép kêu cót két một tiếng, trong đêm đen yên lặng nghe cực kì rõ ràng.
Vì vậy nắm đấm thứ hai đang lao vút nửa chừng thì dừng ngay, anh nghiến răng trừng cậu, cuối cùng vẫn buông tay xuống.
Anh thề, nếu đang ở hiện thực thì anh phải làm chết tên lẳng lơ này!
Nhưng giờ đang ở đây, bóng đêm tràn ngập nguy hiểm, anh đúng là không dám làm ra âm thanh quá lớn.
Vì vậy người nào đó trong lòng lại niệm một trăm lần Chú Đại Bi mới có thể thả lỏng nắm tay, xoay người nằm xuống, thấp giọng quát: “Cút, câm, ngủ!”
Kỷ Vô Hoan cũng đâu có muốn, nhưng chỉ cần nhắm mắt, bên tai liền nghe tiếng “rột…rột…”
Không sai, bụng cậu kêu đấy.
Kỷ Vô Hoan là minh tinh, dù cho thể chất không dễ mập, nhưng người đại diện của cậu luôn sầu lo cậu ăn nhiều đồ ngọt quá sẽ đột nhiên phát tướng, sau đó không thể vãn hồi.
Ở cái giới lấy nhan sắc là nhất này, người đại diện nói nghiêm quản nghiêm, mỗi bữa đều khống chế lượng cơm, nên Kỷ Vô Hoan căn bản không no nổi, mới thừa dịp người đại diện có cuộc họp lẻn đi mua bánh mì.
Kết quả, bánh mì cậu thích nhất bị tên khốn Nhiếp Uyên mua sạch.
Kỷ Vô Hoan ngẫm lại còn thấy hơi buồn bực, ngữ khí sơ ý mang theo một chút tủi thân: “Viên Viên… Tại cậu đấy…”
Nhiếp Uyên nhanh chóng quay mặt đi, đẩy cái móng vuốt trên mặt mình ra, lạnh băng lặp lại: ” Câm, ngủ.”
“Không ngủ nổi”, Kỷ Vô Hoan chẳng hề xấu hổ mà nhích gối đầu, dán sát vào lưng Nhiếp Uyên, chóp mũi cọ cọ sau gáy anh: “Viên Viên… cậu thơm ghê nha–“
Âm cuối mỗi chữ đều bị kéo thật dài, ám muội vô cùng.
Cậu biết Nhiếp Uyên chịu không nổi nhất là loại động tác nhỏ thân mật như vầy.
Quả nhiên, Nhiếp Uyên ngay lập tức cứng đờ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cả người nổi một tầng da gà.
Dù không thấy rõ, nhưng Kỷ Vô Hoan có thể tưởng tượng biểu cảm hiện tại của Nhiếp Uyên, tâm tình tốt đẹp cực kì.
Người đàn ông đứng dậy, từ trong áo khoác đang đắp trên người, lấy ra một cái bánh mì ném sang: “Cút đi ăn đi!”
Kỷ Vô Hoan thực hiện âm mưu thành công, chớp chớp mắt, ôm bánh mì ngồi dậy, thấp giọng hô lên: “Bánh mì ếch xanh mắt to?!”
Con mẹ nó ếch xanh mắt to, người ta là bánh mì Halloween tiểu ác quỷ bản giới hạn! Nhiếp Uyên nhọc lòng, không muốn nói thêm chữ nào nữa.
Kỷ Vô Hoan siêu vui, ngồi trên giường mở bánh mì, âm thanh khi cậu nhai thức ăn rất nhẹ, đang nhai nhai, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Viên Viên, trò chơi này thật sự kéo dài thời gian sống của chúng ta ư?”
Nhiếp Uyên vốn đã xoay người đi, nghe vậy thì hơi khựng lại, lãnh đạm đáp: “Không biết”
Kỷ Vô Hoan nheo mắt, chậm rãi liếm lớp bơ trên môi: “Tôi còn tưởng cậu biết đấy…”
Đang nói dở thì cậu im bặt.
Vì ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.
“Cộp… cộp…”
Tiếng bước cũng không lớn, nhưng vang lên trong đêm đang yên tĩnh thì vô cùng rõ ràng.
Kỷ Vô Hoan ngay lập tức ngậm miệng, nhanh chóng chụp mắt kính đeo lên, theo ánh sáng của đèn pin mà gắt gao nhìn cửa phòng, Nhiếp Uyên không nhúc nhích, nhưng thân thể cũng đang căng chặt.
Tiếng bước chân kia đi bốn bước, dừng lại.
Cô ta ở ngoài cửa?
Lâm Cương căng thẳng tới nỗi cả người phát run, tay che kín miệng, sợ mình không cẩn thận phát ra âm thanh, trong vô thức mồ hôi lạnh phủ đầy trán.
Thời gian như dừng lại ngay khoảnh khắc này, mỗi giây mỗi phút đều trở nên dài đằng đẵng.
Cũng không biết qua bao lâu, có thể là vài phút, có thể chỉ vài giây.
Ngoài cửa không còn âm thanh nào khác.
Cô ta đi rồi? Lâm Cương mồ hôi cũng không thèm lau, im lặng chờ thêm mười mấy giây mới dám thở phào nhẹ nhõm: “Cô…” Cổ họng vừa bật một chữ đã bị Kỷ Vô Hoan hung ác trừng mắt, hắn từ trong ánh mắt cậu đọc được một câu.
— cô ta vẫn còn đứng ngoài cửa!
Còn ở ngoài cửa!
Lâm Cương lần nữa che kín miệng mình.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, thính lực Kỷ Vô Hoan chưa bao giờ nhạy bén như thế.
Cậu thậm chí có thể nghe rõ tiếng một đôi tay nhẹ nhàng chạm lên ván cửa, móng tay cọ trên mặt gỗ phát ra âm thanh sàn sạt…
Sau đó, một bên tai dán lên.
Đó là một gương mặt trắng hếu, cực kì gầy gò, chỉ còn một lớp da bọc xương, tứ chi vặn vẹo như nhện, bám vào ván cửa.
Cô ta không có miệng, nhưng người khác có thể rõ ràng nhận thức được cô ta đang cười, đôi mắt xám trắng cong cong.
Cô khéo léo nghe từng thanh âm trong phòng, ngón tay cũng chỉ còn một lớp da chậm rãi trượt xuống, móng tay khẽ cào lên mặt gỗ, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy chốt cửa.
“Cạch!” Một tiếng.
Lâm Cương chỉ thấy tim mình nhảy lên tới cổ họng, ngay lúc hắn nhịn không nổi nữa mà muốn kêu thành tiếng, cách vách truyền đến một giọng thét cao ngất.
Then cửa đang chuyển động được một nửa dừng lại.
Tiếng bước chân lại vang lên, người nọ đi vài bước rồi dừng, giây tiếp theo, cách vách truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc…”
Từ Nam Y nghe được tiếng gõ cửa, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, máu toàn thân phảng phất đông lại, sợ hãi ập xuống đầu, mỗi tấc trên da đều thấy rét lạnh, cô quay đầu nhìn Triệu Nhân bên cạnh, anh ta cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, nháy mắt nghe tiếng then cửa bị vặn, linh cảm nguy hiểm trong lòng Triệu Nhân mãnh liệt ùa đến, nhanh như chớp đẩy Từ Nam Y trong ngực mình ra.
“Không được! Chúng ta trốn đi!”
Cả người Từ Nam Y mềm nhũn, nước mắt đầy mặt không kịp lau, chụp cổ tay anh ta: “Không được, anh Triệu, tôi không đứng nổi, chân tôi không còn sức, giúp tôi với.”
Triệu nhân lại thô bạo hất tay cô ta, một mình nhảy xuống giường, chui vào tủ quần áo trốn đi.
“Anh!”, Từ Nam Y vừa vội vừa tức, muốn xuống giường nhưng chân tay nhũn hết cả, không thể nhúc nhích.
Trong tình huống gấp gáp, cô chỉ có thể tự lừa mình dối người chôn mình vào ổ chăn, nỗ lực ngừng khóc thút thít, hai tay ôm chặt đầu gối, liên tục lùi về sau, đến lúc lưng chạm đầu giường mới dừng.
Tiếng gõ cửa chỉ vang mười mấy giây.
Lần nữa nghe thấy tiếng tay vặn chuyển động, Từ Nam Y còn thấy may là họ đã khóa cửa lại.
Thế nhưng âm thanh sau đó khiến chút huyết sắc còn lại trên mặt cô ta rút sạch, sợ tới mức suýt ngất đi.
“Răng rắc.” Tiếng chìa khóa cắm vào then cửa.
Khi khóa cửa xoay tròn rồi mở ra, đầu óc Từ Nam Y cũng trở nên trống rỗng, nỗi sợ như chiếc võng lớn giáng xuống bao trùm lấy cô ta, mỗi một dây thần kinh như đang bị đinh cắm vào.
Môi Từ Nam Y không kìm nổi mà phát run, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, cô nhắm chặt mắt, trong lòng điên cuồng niệm “A Di Đà Phật”, cầu xin hết tất cả vị thần mà mình biết.
Nhưng vận mệnh có lẽ không nghe được lời cầu nguyện của cô.
Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Từ Nam Y siết chặt nắm tay, dùng hết sức lực mới ngăn được tiếng thét của mình, cả người run rẩy, cô muốn chạy trốn nhưng không có gan ra khỏi ổ chăn, chỉ có thể nín thở, tự nói với mình: Cô ta không thấy, không nhìn thấy! Không nhìn thấy mình!
Từ Nam Y không thở được, bị nỗi khủng hoảng to lớn ép chặt, rơi nước mắt.
Nhưng làm cô không ngờ là, sau khi cửa mở cũng không còn âm thanh nào khác.
Không vào? Đi rồi? Từ Nam Y cẩn thận phân biệt từng tiếng động trong không khí.
Thời gian như bị vô hạn kéo dài, Từ Nam Y nhắm chặt mắt, nghe được đồng hồ trên tường tích tắc từng giây, nghe được rõ ràng tiếng chính mình nuốt nước bọt.
Lại qua vài phút, lòng may mắn xua tan nỗi sợ.
Cô ta không vào phòng? Quái vật kia tha cho mình rồi?
Từ Nam Y chậm rãi mở mắt, chờ thêm vài giây trong bóng đêm yên tĩnh, rốt cuộc gom hết can đảm, xốc lên lớp chăn trên đỉnh đầu.
Trong phòng quá tối, cô không thấy được gì, móc di động dưới gối đầu ra, ngay khoảnh khắc bấm mở đèn pin.
Đột nhiên nhớ đến một vấn đề.
Trong phòng được trải thảm, đương nhiên sẽ không có tiếng bước chân.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Cố gắng viết xong, cũng không muốn nói gì, cầu bình luận! Moah~
Jan có lời muốn nói:
Cố gắng edit xong, cũng không muốn nói gì, cầu bình luận! Moah~
Nữ quái vật: Hello chào cả nhà, đây là màn debut đầu tiên của tôi, mong mọi người ủng hộ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT