Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 16

Edit by: JaniceD – overfloral

- -------

Kỷ Vô Hoan nhìn chằm chằm mặt sẹo đang ngồi xuống, dùng tay hoa lan che miệng, ghé sát vào Lâm Cương thì thầm: “Cứ xem bọn họ muốn…” hỏi gì đã.

Ai ngờ vừa mới dán sát, còn chưa kịp nói hết câu đã bị Nhiếp Uyên tóm chặt cổ tay kéo về.

Anh dùng sức quá mạnh, Kỷ Vô Hoan ngồi không vững, suýt chút cắm mặt vào bát cơm, hết hồn kêu một tiếng, nhanh chóng tự ổn định rồi nói: “Viên Viên cậu làm cái gì thế!”

“Liệt não hay xương thoái hóa hết rồi?” Nhiếp Uyên đơn giản tỏ vẻ mình ngứa mắt vô cùng: “Ghê tởm”.

“Cậu mới có bệnh đấy!” Kỷ Vô Hoan gằn giọng, đột nhiên nắm lấy cổ tay phải Nhiếp Uyên, ngón tay thon dài trượt vào ống tay áo, dưới biểu tình cứng đờ của anh, tiếp tục mơn trớn càng sâu.

Thân là minh tinh, Kỷ Vô Hoan đương nhiên sẽ bảo dưỡng da, thế nên cho dù là da tay cũng tinh tế bóng loáng, khi quấn lên cổ tay anh cứ như một con rắn không xương mềm mại, một đường uốn lượn bò lên trên.

Cậu phát hiện cơ bắp toàn thân Nhiếp Uyên căng thẳng, ý cười nơi khóe miệng càng đậm.

Vốn dĩ bên trong lớp khoác ngoài là sơmi, rất vừa người, sau khi cơ bắp Nhiếp Uyên cứng lại thì cả tay áo bị căng đầy, Kỷ Vô Hoan cứ thế sờ soạng cho đến lúc không thể chen tiếp được nữa.

Ngón tay nhúc nhích, thế mà chạm đến một vết sẹo cũ sau khuỷu tay Nhiếp Uyên, không biết bị thương khi nào, hiển nhiên là đã lâu rồi. Trong lòng Kỷ Vô Hoan nao nao, đầu ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt dọc theo hình dáng miệng vết thương, nhợt nhạt vòng quanh, sau đó chậm rãi ấp nó trong lòng bàn tay.

Một loạt động tác, ý cười trên mặt thanh niên đã biến mất, chuyên chú nhìn Nhiếp Uyên, lông mi khẽ run rẩy, trong đôi mắt xinh đẹp kia có vài phần tự hỏi cùng thắc mắc, ngay lúc anh cho rằng cậu đang muốn lên tiếng hỏi mình.

Vẻ mặt Kỷ Vô Hoan bỗng nhiên biến hóa, khẽ híp mắt, giống một chú mèo đang thỏa mãn mà thở dài: “Ưm~ Viên Viên, người cậu ấm lắm luôn!” Nói xong, một bên tay khác cũng quấn lên, làm bộ muốn kéo tay áo anh ra.

Nhiếp Uyên bắt lấy hai cổ tay cậu, dễ dàng khóa chặt, ấn chúng xuống mặt bàn, vì nữ chủ nhân và quái vật đều đang ở đây nên anh không dám gây động tĩnh quá lớn, thấp giọng quát: “Kỷ ngu ngốc, cậu rốt cuộc muốn gì?”

“Không gì cả, sưởi ấm thôi, đồ quỷ hẹp hòi~” Kỷ Vô Hoan đáp, rút tay về, nhìn mặt Nhiếp Uyên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà dần đen xì.

Trong mắt anh bỗng có chút thẹn quá hóa giận, như đang muốn nuốt sống cậu: “Đừng có mà tìm đường chết!”

Kỷ Vô Hoan nhấp môi, không nói gì, mắt vô tội chớp chớp, trông hơi ấm ức, nhưng lúc quay đầu đi lại trộm cười.

Ai cũng thấy được Kỷ Vô Hoan chẳng lạnh lẽo gì, chỉ muốn trêu đùa ai kia mà thôi.

Mặt sẹo như đã quen nhìn màn ‘ve vãn đánh yêu’ của hai đứa tâm thần này rồi, hắn lơ đi, mặt không đổi sắc mở lời hỏi nữ chủ nhân: “Phu nhân, xin hỏi…”

Giống hệt với bọn Kỷ Vô Hoan vừa nãy, cô ta bảo hai người đi lấy cơm trước đã.

Đại khái vì thấy cậu cùng Nhiếp Uyên không sao, mặt sẹo và nữ tóc ngắn lập tức đi, đến lúc đem thức ăn về ngồi xuống, nữ chủ nhân vẫn như cũ không thèm để ý họ.

Mặt sẹo nhìn mấy ghế dựa trống, tổng 11 chỗ, trừ đi ba người đã chết thì vừa vặn mỗi người một ghế.

Chẳng lẽ phải ngồi đủ mới được?

Nghĩ đến đám đồng đội heo kia là bực, nhưng mặt sẹo còn muốn giả làm đại lão bình thản rộng lượng trước mặt ba người Kỷ Vô Hoan.

“Tống Thiến, đi gọi bọn họ về đây đi”.

Nữ tóc ngắn đáp ứng, đi ra ngoài.

Mười phút sau, nữ tóc ngắn không trở về, hai mươi phút sau, vẫn không thấy bóng dáng. Mặt sẹo không ngồi yên nổi, đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Cương: “Chúng ta cũng xem xem?”

Kỷ Vô Hoan dùng đũa nhẹ xới chén cơm, nghiêm túc kiểm tra, vì cậu có chút lo lắng sẽ đột nhiên xuất hiện một con mắt hay nửa ngón tay linh tinh gì đấy, nghe Lâm Cương nói thì nâng mắt: “Nếu cứ đi hết, cô ta cũng biến mất luôn thì sao đây. Nếu không thì anh ra xem thử?”

Chủ yếu là Kỷ Vô Hoan muốn biết quan hệ của cô ta và Đỗ Toa, không chừng bọn họ mà đi thì sẽ bỏ lỡ manh mối nào đó.

Lâm Cương không muốn đi một mình cho lắm, lúc nãy một mình trở về tìm hai người bọn họ cũng lo lắng đề phòng cả một đường.

“Anh sợ gì chứ, hai quái vật đều đang ở đây cơ mà”.

Lâm Cương cẩn thận nghĩ lại, cũng thấy có lí, vì vậy đứng lên: “Tôi ra ngoài xem thử”.

Thế nên phòng ăn chỉ còn nữ chủ nhân và hai người bọn họ.

Nữ chủ nhân vừa chậm rãi húp cháo vừa dỗ dành đứa con, Kỷ Vô Hoan nhìn cái muỗng ra vào giữa hàm răng trắng, cảm thấy căn bản cô ta đang chẳng nuốt gì vào bụng cả.

Chén cháo kia thoạt nhìn không vơi đi chút nào.

Sau mười phút, Lâm Cương trở về.

“Thế nào?”

Lâm Cương nhìn về hướng cửa sổ đen ngòm kia, lại nhìn nữ chủ nhân, vốn định ghé sát vào thủ thỉ cho Kỷ Vô Hoan nghe, kết quả mặt chưa kịp thò đến gần đã bị một cái di động chặn lại.

Ngước mắt thì thấy gương mặt đen chả kém cái cửa sổ kia của Nhiếp Uyên, kèm một câu: “Gõ chữ”.

Lâm Cương cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cậu ta đang đề phòng hai quái vật kia, còn thầm than trong lòng, tâm tư Nhiếp tiểu ca cẩn thận ghê, vì vậy hắn nhận di động, gõ lên màn hình rồi đưa sang: “Chung Nham leo được ra ngoài rồi”.

Chung Nham là tên của tây trang đen.

“Ra ngoài rồi?” Kỷ Vô Hoan hơi bất ngờ: “Có thể ra thật à?”

Lâm Cương gật đầu nhưng biểu cảm không dễ chịu mấy, tiếp tục gõ chữ: “Tuy nhiên rất có thể ông ta đã chết”.

Lâm Cương vừa nãy đúng lúc thấy ông ta nhảy được qua hàng rào, còn nói mọi người đợi đó, ông ta sẽ đi báo nguy cứu người, sau khi nhảy xuống bên kia thì bỗng hét thảm một tiếng, cứ như gặp được chuyện đáng sợ gì đó, liên tục gào khóc kêu cứu.

Cuối cùng không biết ông ta chạy rồi hay đã chết, âm thanh càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất.

Kỷ Vô Hoan: “Những người khác đâu?”

“Đều bị dọa sợ, mặt sẹo đang trấn an bọn họ”.

Trong khi trao đổi thì Kỷ Vô Hoan vẫn luôn liếc trộm nữ chủ nhân, cô ta tựa như không nghe không thấy gì cả, chỉ chú ý đứa con trong lòng.

Đợi thêm một chốc, mặt sẹo trở lại, biểu tình hơi khó ở, phía sau là những người khác.

Vừa muốn ngồi xuống thì nữ chủ nhân một lần nữa bảo họ đi lấy cơm.

Có lẽ mặt sẹo đã nhắc nhở trước, chuẩn bị tâm lí cả rồi, nhưng khi họ nhìn thấy cánh tay Đỗ Toa vẫn gây ra một trận ồn ào gà bay chó sủa, Kỷ Vô Hoan nói với Lâm cương: “Lâm ca, anh cũng đi đi”.

Lâm Cương gật đầu, thừa dịp hiện giờ người nhiều, khẽ cắn môi, căng da đầu đi qua.

Ban đầu họ còn sợ suýt ngất xỉu, người này đẩy người nọ, về sau thấy không xảy ra chuyện gì mới lấy hết can đảm cầm thức ăn, khi trở lại bàn ăn chân vẫn còn run.

Một đám người nhốn nháo cướp chỗ ngồi bên cạnh mặt sẹo, chỉ có hai vị trí trái phải gần nữ chủ nhân thì chẳng ai dám ngồi, mặt sẹo cũng thế, nhưng thời gian cứ trôi mà vẫn còn người tay cầm thức ăn đứng mãi không chịu ngồi, hắn ta chỉ có thể tự mình đi qua.

Trừ tây trang đen biến mất, toàn bộ người chơi đã đủ, nữ chủ nhân vẫn không thèm liếc bọn họ, vẫn luôn húp cháo, nhỏ giọng nói chuyện với đứa con.

Mọi người đều im phăng phắc nhìn bát cơm trước mặt, không ai động đũa, càng không dám nói chuyện. Mặt sẹo nhìn tất cả một lượt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Tề, cậu ta hiểu ý.

Lý Tề: “Phu nhân, tôi có thể hỏi ngài một câu không?”

Nữ chủ nhân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt bình thản trống rỗng, trên môi là nụ cười đến độ hở cả nửa lợi kia: “Có thể”.

Lý Tề nhẹ nhàng thở phào, xem ra tây trang đen biến mất đã bị ghi nhận tử vong, không ảnh hưởng đến bọn họ: “Phu nhân, ngày thường đứa con của ngài hay chơi đùa ở đâu?”

Câu hỏi cứng nhắc(*), hệt theo lẽ thường khi điều tra án mất tích luôn hỏi những nơi đã đến trước đó.

⊳ Chú thích

(*) Trung quy trung củ – 中规中矩: phù hợp quy củ, nói đến cách làm việc cứng nhắc, câu nệ, không có gì đặc biệt. Thường có hàm nghĩa xấu.

Tuy rằng theo lý, đó chỉ là một đứa trẻ thôi, nhưng trong thế giới khủng bố này thì nếu nó luôn chạy nhảy lung tung khắp nơi cũng không phải chuyện lạ lùng gì.

Đấy là trong trường hợp nó thật sự còn sống.

Nữ chủ nhân như vừa nghe được chuyện gì rất buồn cười: “Bé ngoan đương nhiên vẫn luôn nằm trong lồng ngực của tôi, nó còn nhỏ như vậy, chạy đi đâu chơi được? Nhỉ, bé ngoan~”.

“……” Lý Tề cạn lời.

Cô ta thật sự coi búp bê thành con mình à?

Mặt sẹo đành hỏi vấn đề thứ hai: “Con của ngài có dáng vẻ thế nào?”

“Không phải hôm qua các người thấy cả rồi à?”

“Hả? Ý gì?”

“Tôi nói, hôm qua mấy người đều nhìn thấy rồi”. Đầu cô ta chậm rãi xoay, nhìn về phía Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan, nụ cười kia càng quỷ dị hơn: “Họ còn ôm rồi kìa, các người có muốn ôm không?”

Nói xong, cô ta đưa tã lót đến phía trước mặt sẹo: “Nhìn này, con ngoan của tôi đáng yêu không?”

Cả người mặt sẹo ngả về sau một chút, cố gắng cách xa cô ta, ai cũng biết lúc trước búp bê vừa rời tay, cô ta ngay lập tức phát cuồng.

Mặt sẹo trốn thì trốn nhưng đối diện gương mặt dữ tợn kia, hắn phối hợp gật đầu: “Đúng, con của ngài thật đáng yêu”.

Vì thế nữ chủ nhân mặt mày hớn hở.

Mặt sẹo đưa ra vấn đề nọ hiển nhiên muốn xác nhận đứa con của cô ta có đúng là tử vong hay chưa, dù hắn ta không biết trong tã lót là đầu người thật, nhưng nếu đứa bé kia có dáng vẻ như cái đầu đó thì chỉ sợ nó đã chết rồi.

Nhìn khóe miệng vỡ ra cùng ngũ quan vặn vẹo kia cũng biết, tình trạng tử vong của đứa bé còn rất thảm thiết, hơn nữa nữ chủ nhân đã tận mắt nhìn thấy thi thể của con mình.

Trên người cô ta quả nhiên có bí mật! Mặt sẹo nghĩ.

Thấy cả hai người sau khi đã hỏi đều không sao, những người khác ít nhiều gì đều thấy nhẹ nhõm.

Họ lấm lét nhìn nhau một lát thì có người trẻ tuổi bỗng mở miệng: “Phu nhân”.

Kỷ Vô Hoan nhớ rõ người này, hắn ta ở một mình trong căn phòng giữa mặt sẹo và Lý Tề, tên Trương Kha, là một trong ba người trẻ tuổi gồm cả Triệu Nhân lúc đầu cùng thảo luận ở phòng khách.

“Đứa con của ngài…. Nó còn sống không?”

Nghe xong câu hỏi, biểu tình mặt sẹo biến đổi, thấp giọng mắng: “Ngu xuẩn”.

Tiêu rồi!

Trương Kha lập tức ý thức được bản thân hình như đã nói sai! Một luồng khí lạnh từ đầu ngón tay rậm rạp tràn lan, nỗi sợ hãi chiếm cứ trái tim.

Hắn ta đột nhiên nhớ đến, hệ thống đã cảnh cáo: “Mời người chơi đưa ra vấn đề thật cẩn thận, nếu làm NPC kích động, tự chịu hậu quả”.

Gương mặt vốn gầy gò đến mức dị dạng của nữ chủ nhân thoáng chốc vặn vẹo, tuy thái độ của cô ta đối với người chơi tính đến bây giờ cũng không hiền lành gì, nhưng ngay giây phút này lại ác độc đến đáng sợ, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Trương Kha: “Mày nói gì!? Mày muốn nguyền rủa con tao chết đi phải không? Mắt mày mù à? Con tao đáng yêu như thế, đương nhiên nó còn sống, không phải còn sống tốt đây sao? Nhìn đi, mày nhìn đi!”

Nữ chủ nhân bỗng bò lên mặt bàn, duỗi tay đưa ra tã lót, muốn cho hắn ta nhìn kĩ.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!” Trương Kha nhìn cái đầu trẻ con kinh khủng kia, lập tức sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, cuống quít xin lỗi: “Tôi nói sai rồi, tôi nói sai rồi!”

Không biết lời xin lỗi có tác dụng hay nữ chủ nhân bộc phát lòng vị tha mà bỏ qua cho hắn, cô ta không hành xử như khi đối phó với tây trang đen mà chậm rãi thu tay về, lạnh lùng cười với hắn ta, xuống khỏi mặt bàn, trở lại chỗ ngồi tiếp tục dỗ đứa con.

Biểu diễn kĩ năng ngoài cười nhưng trong không cười một cách tiêu chuẩn.

Kỷ Vô Hoan nhạy bén phát hiện, ngay lúc nhào đến Trương Kha, cô ta như vô ý đảo mắt sang phòng bếp.

Lúc Kỷ Vô Hoan nhìn theo thì chỉ thấy cánh tay trắng kia, Đỗ Toa vẫn yên lặng đem ra một chén cơm, đặt lên bệ.

Đầu năm nay làm quái vật cũng khổ ghê, còn phải nấu cơm nữa cơ!

Xảy ra tình huống vừa rồi, càng không ai dám hỏi.

Từng giây từng phút cứ vậy trôi qua, Lâm Cương chọc chọc Kỷ Vô Hoan: ” Kỷ Vô Địch, chỉ còn nửa tiếng”.

“Vô dụng, hỏi bất cứ vấn đề gì có liên quan đến đứa bé thì câu trả lời của cô ta đều không có ý nghĩa”. Đã vậy, nếu bất cẩn còn giẫm trúng mìn.

Mặc kệ là diễn hay là thật, ở trong mắt nữ chủ nhân, cái đầu trong ngực chính là con của cô ta.

Hơn nữa một chút cũng không cho rằng con của mình đã chết.

Cho nên so với đứa bé, không bằng hỏi vấn đề khác. Kỷ Vô Hoan suy nghĩ một lát, vừa định mở miệng hỏi thì một thanh âm trầm thấp đã giành trước.

“Nơi này rốt cuộc là đâu?”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay cũng phóng đãng một tẹo ha?

Kỷ Vô Hoan nắn a nắn tay Nhiếp Uyên~~~

“Cậu còn sờ nữa, tôi đánh đấy!”

“Đánh đi, lêu lêu lêu!”

Jan có lời muốn nói:

Anh Nhiếp tsun quá đê~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play