Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 15

Edit by: JaniceD - overfloral

- -------

Nhiếp Uyên ngăn lại Kỷ Vô Hoan, tay cắm vào túi, khẽ siết chặt dao găm rồi mới nhẹ nhàng đến cạnh cửa.

Ba giây sau, thấy anh không có gì khác thường nên Kỷ Vô Hoan cùng Lâm Cương cũng theo sau.

Một người phụ nữ vừa ra ngoài, cô ta quay lưng về bên này, nhưng họ không thể nhìn khung cảnh trong phòng vì cửa đã bị đóng lại ngay.

Cô ta vẫn mặc chiếc đầm sọc màu xám trắng, ôm tã lót trong lòng.

Quả nhiên là nữ chủ nhân!

Khi nữ chủ nhân xoay người, Kỷ Vô Hoan gắt gao nhìn chằm chằm tay cô ta.

Nhưng không thấy chìa khóa.

Sau khi đóng cửa thì cô ta liếc họ một cái, có vẻ tâm trạng không tồi, giống như một người mẹ bình thường, hiền dịu dỗ dành đứa con của mình, ngâm nga vài bài hát dân gian.

Người mẹ bình thường?

Kỷ Vô Hoan tin, với điều kiện không biết cái đầu đó là thật ấy!

Khi đi ngang họ, cô ta còn cười với đứa con: "Con xem này, ở đây có ba chú, con muốn bọn họ chơi cùng con không?"

Nữ chủ nhân nói xong cũng không thèm nhìn bọn họ hay phòng Đỗ Toa, luôn cúi đầu dỗ đứa bé, cứ như trong mắt cô ta, toàn thế giới này chỉ còn lại con của mình.

"Bé ngoan, mẹ ôm con đi ăn cơm nhé~"

Tiếng bước chân nữ chủ nhân biến mất, Lâm Cương lập tức đi qua, thế mà cửa phòng cô ta lại bị khóa rồi!

Kỷ Vô Hoan ngạc nhiên: "Oa, vừa đi là khóa ngay? Hiện đại vậy luôn? Chờ chút, xem tôi đây!

Nói xong, cậu lấy một cây kẹp tăm, đâm vào ổ khóa rồi ngoáy loạn cả lên, vừa ngoáy vừa bất mãn: "Vậy mà bảo tôi là chú, tôi già lắm à? Tôi mới thành niên thôi biết không!"

"Thật à?"

"Anh đoán xem"

Dưới ánh mắt mong chờ và vẻ mặt xem kịch vui của Nhiếp Uyên, Kỷ Vô Hoan rút kẹp tăm ra, cửa vẫn không mở.

Quả nhiên thất bại!

Kỷ ảnh đế bĩu môi: "Phim truyền hình lừa đảo."

"Ngu ngốc!" Nhiếp Uyên không hề khách khí mà cười nhạo.

Vậy là, bọn họ buộc phải lấy được chìa khóa.

Nhiếp Uyên: "Xuống trước đã"

Ba người xuống lầu.

Đèn hành lang đã sáng, Kỷ Vô Hoan vừa đi vừa tự hỏi cách để lấy chìa khóa, ngoài miệng còn không quên lảm nhảm: "Thôi thì Viên Viên à hay cậu cứ đi bán thân xem nào, sắc dụ nữ quái vật kia, vạch cơ bụng cho cô ta xem!"

Thanh niên nói xong, đợi một lát vẫn không nghe được lời phản kích, hơi không quen. Cậu quay đầu, thấy không biết khi nào Nhiếp Uyên đã dừng chân, nhìn chăm chú vào khung ảnh được treo trên tường.

Kỷ Vô Hoan lui về, theo ánh mắt anh kiểm tra ảnh chụp, lúc nãy xuống lầu không có đèn, soi đèn pin thì không rõ ràng lắm.

Hiện tại phát hiện những ảnh chụp này không khác lắm với mấy bức treo dọc tường cầu thang, chụp sinh hoạt hằng ngày ở biệt thự của nữ chủ nhân, có lúc ôm đứa bé có lúc không, nhìn sơ không có gì đặc biệt, vài tấm ảnh còn bị lặp lại.

Lâm cương hỏi: "Nhiếp tiểu ca, sao thế? Phát hiện được gì ư?"

Lâm Cương không phải không muốn tìm manh mối trong ảnh, nhưng lúc trước hắn ta đã xem kĩ rồi, cơ bản đều là ảnh nữ chủ nhân ở phòng khách và phòng ngủ, thoáng nhìn thì bố cục không khác mấy so với phòng bọn họ.

Nhiếp Uyên không đáp, lại nhìn mấy tấm ảnh đó thêm một lần, một đường mãi đến trước cửa phòng ăn mới lên tiếng: "Ảnh chụp của cô ta đều ở biệt thự"

"Hả?" Lâm Cương không rõ ý anh.

Kỷ Vô Hoan hiểu: "Nữ chủ nhân không thích ra ngoài... hay do cô ta không ra được?"

Dựa theo kịch bản phim kinh dị, hiển nhiên cái sau có khả năng hơn.

Còn một vấn đề, trong ảnh chụp cô ta chưa từng đổi quần áo, luôn mặc chiếc đầm trắng sọc vân kia, lí do là gì?

"Vì sao cô ta không thể ra ngoài?" Lâm Cương tự hỏi trong chốc lát, linh quang chợt lóe, vỗ đùi: "Tôi hiểu rồi! Có lẽ là thế này? Nguyền rủa! Trước đây tôi xem phim truyền hình có thấy loại chuyện xưa như vậy, trong biệt thự có nguyền rủa, người nào đã vào thì không thể rời đi được nữa!"

"Nguyền rủa? Ừm... cũng không phải không thể" Kỷ Vô Hoan ngẫm nghĩ, cảm thấy Lâm Cương hơi có lí.

Tuy cậu còn thắc mắc người chụp làm cách nào ra ngoài để rửa ảnh, nhưng tổng thể mà nói, mấy chuyện trong thế giới khủng bố này không thể phán đoán theo logic thông thường.

Nói nguyền rủa cũng khá hợp lí.

"Không chừng nữ chủ nhân vì bị nguyền nên mới giết đứa con của mình!" Lâm Cương càng nói càng sung, càng tự tin, càng thấy sao mà đúng thế: "Về sau lời nguyền chuyển sang Đỗ Toa nên cô ta biến thành quái vật!"

Nhiếp Uyên một giây miểu sát: "Vậy vì sao Đỗ Toa không giết nữ chủ nhân?"

"Có lẽ... trên người nữ chủ nhân còn có điều bí mật gì đó?"

"Quan hệ của bọn họ vốn dĩ đã rất phức tạp" Kỷ Vô Hoan tự hỏi một chốc lại không nghĩ được gì, nhưng bụng thì kêu ùng ục rồi, vì vậy nói: "Đi ăn cơm đã"

Thời điểm ba người vào nhà ăn thì có chút kinh ngạc.

Phòng ăn này đâu chỉ lớn bình thường, đem so với quảng trường cũng được! Trang hoàng trống rỗng đến mức quỷ dị, giống hệt phòng khách, bước nhẹ cũng vang tiếng, vừa vào đã thấy lạnh căm.

Cũng may ánh sáng sung túc, liếc qua một cái là thấy hết cả phòng. Sàn nhà vẫn bằng gỗ, xung quanh là giấy dán tường, chỉ có điều không gian lớn như vậy mà chẳng còn gì khác.

Chính giữa phòng ăn có một bàn lớn hình trứng, là loại có thể ngồi mười mấy người. Nhưng so với diện tích xung quanh thì trông nó cứ như size mini.

Nữ chủ nhân ngồi một mình trước bàn, thong thả ung dung ăn từng ngụm cháo, cười rất dịu dàng, thoáng chốc lại nói gì đó với đứa bé, thấy bọn họ tiến vào cũng không thèm đổi sắc mặt.

Đến khi ba người đến gần thì cô ta mới nâng đôi mắt như cá chết lên rồi nói: " Đồ ăn ở phòng bếp, tôi phải chăm sóc bé con, các người tự đi lấy đi"

"Cô..."

"Ngồi xuống, chúng ta vừa ăn vừa nói" Nữ chủ nhân ngẩng đầu, hai mắt vô thần đảo qua bọn họ, sau đó nở một nụ cười quỷ dị.

Khi cúi đầu nhìn đứa bé thì vẻ mặt thoáng chốc biến thành hiền dịu, nhỏ giọng hát đồng dao.

Bọn họ có thể thấy rõ ràng hàm răng trắng toát cùng lợi đỏ tươi.

Cô ta không cười còn đỡ, cười lên làm người ta một giây lông tóc dựng thẳng!

"Xem ra, bắt buộc phải ăn cơm rồi"

Khi họ vào đã thấy ở đối diện bàn ăn có một cánh cửa được đóng kín, bên cạnh đó là cửa sổ nhỏ.

Ngoài cửa sổ có một cái bệ, phía trên đặt đồ ăn nóng hổi, đến gần mới thấy hầu hết đều là các món chay thanh đạm.

"Dưỡng sinh ghê vậy!" Kỷ Vô Hoan rầm rì oán giận.

Thân là đầu bếp, Lâm Cương để ý chuyện khác: "Sao lại xây phòng bếp thế này, cửa sổ quay ngược vào trong nhà? Không sợ mùi khói dầu à?"

"Có lẽ bên kia không có cửa sổ" Kỷ Vô Hoan nhún vai: "Dù gì cả căn biệt thự chỉ mỗi hai căn phòng có cửa sổ"

"Vào phòng bếp xem thử?" Lâm Cương đề nghị.

Nhiếp Uyên bước đến, ngay lúc anh duỗi tay muốn mở cửa phòng bếp.

Một cánh tay trắng hếu vươn ra từ trong cái cửa sổ nhỏ tối om kia!

Đỗ Toa!

Lâm Cương thét một tiếng cao vút, trong thời khắc mấu chốt, thân hình mập mạp lần nữa bộc phát tiềm năng, chỉ một giây đã vọt ra đến cửa phòng ăn.

Đồng tử Kỷ Vô Hoan co rụt, cũng sợ đến mức lùi về một bước, vừa tính chuồn đi đã bị Nhiếp Uyên bắt về.

"Từ từ đã" Anh dùng cánh tay ngăn cậu lại.

Kỷ Vô Hoan nhìn lại thì thấy cánh tay trắng kia đang cầm một chén cháo, đặt nó lên kệ rồi nhanh chóng rụt về.

Kỷ Vô Hoan dám đến lấy không?

Không, cậu không dám!

Kỷ Vô Hoan co cổ, không nhúc nhích.

"Nhát gan."

Tình huống này rồi mà tên khốn nạn nào đó vẫn không quên cười nhạo cậu.

Nhiếp Uyên vòng qua Kỷ Vô Hoan, dứt khoát đến bưng cháo, còn lấy thêm một chén trứng gà xào.

Tay trái tay phải bận rộn, Nhiếp Uyên cực kì gọn ghẽ cầm đi.

Thấy anh không có chuyện gì, Kỷ Vô Hoan thở phào, đầu nhỏ nâng lên, đến Nhiếp Uyên cũng bưng đồ ăn được rồi, cậu không thể thua!

Kỷ Vô Hoan căng da đầu, nhích đến bên kệ, dùng tốc độ nhanh nhất lấy đồ ăn, sau đó khẩn trương rời đi.

Thấy họ không sao, Lâm Cương vốn đang sợ bay mất hồn lại cẩn thận lùi về.

Hắn ta do dự trước cửa sổ nhỏ nửa ngày, nhìn cái động đen thui kia cứ như quái vật ăn thịt người, ngay giây sau Đỗ Toa sẽ bò ra, hoặc trực tiếp túm hắn kéo vào!

Cuối cùng vì không đè nén được nỗi sợ trong lòng, nghĩ bản thân có đem lương khô, hắn từ bỏ.

Lâm Cương đi đến bàn ăn, Nhiếp Uyên ngồi bên phải, cách nữ chủ nhân hai ghế, Kỷ Vô Hoan ngồi bên cạnh anh.

Cả hai đều không động đũa.

Không phải không đói, ngược lại, Kỷ Vô Hoan còn đỡ chứ Nhiếp Uyên sáng nay chẳng bỏ bụng thứ gì, còn đi tới đi lui cả buổi, sao không đói cho được?

Chỉ là nghĩ đến đồ ăn này do quái vật nấu, hơn nữa còn một nữ chủ nhân quái dị ngồi ngay kia....

Mẹ nó ai nuốt trôi nổi?

Bọn họ vừa ngồi xuống không lâu, mặt sẹo và nữ tóc ngắn cũng đến.

Lâm Cương thấy thế, kề sát vào Kỷ Vô Hoan, nhỏ giọng nói: "Kỷ Vô Địch, chúng ta hỏi gì bây giờ?"

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Trong chương nói đến cơ bụng Nhiếp Uyên, bỗng nghĩ được một câu chuyện vui đen tối...

Kỷ Vô Hoan: Viên Viên, đi rù quến nữ quái vật đi!

Nhiếp Uyên:???

Kỷ Vô Hoan: Dùng mặt của cậu! Dùng cơ bụng tám múi của cậu! Dùng 18cm của cậu!

Lâm Cương: Không phải, làm sao cậu biết!?

Kỷ Vô Hoan: Đương nhiên là...... Hì hì hì~

Jan có lời muốn nói:

Nhiếp đại ca, dùng mặt của anh, dùng tám múi cơ của anh, dùng 18cm của anh, *** chết cậu ta đi-

E hèm-

Xin chào mọi người, để tiếp tục xem quá trình yêu cho roi cho vọt của Viên Viên và Da Da thì hãy nhớ lại xem, chiếc áo gió Viên Viên mặc trong màn Biệt thự quỷ sơ sinh có màu gì nhỉ?

Phía trên là gợi ý pass đấy mọi người, note lại đi nha~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play