Đỗ Tam Nương chớp chớp mắt, trong phòng cũng không có người ngoài, ngoại trừ nàng cũng không có ai! Chẳng lẽ hắn đang nói chuyện với nàng? Đỗ
Tam Nương kinh ngạc nhìn hắn, con mắt cũng không có mọc ra sau ót hắn,
toàn bộ quá trình ánh mắt cũng không có liếc đến chỗ nàng, như vậy sao
hắn có thể nói chuyện với nàng chứ!
Cho dù là lúc này hắn đang rửa tay, hắn cũng chưa xoay người lại!
Đỗ Tam Nương mím môi, rụt đầu xuống.
Lục Trạm xoay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ kêu lên: "Tam Nương, muội đang chơi trò gì vậy!"
Hắn thật sự là đang nói chuyện với nàng? Chậm rãi đứng lên, nàng từ ngoài đi vào: "Lục đại ca, sao huynh biết ta đến vậy?"
Lục Trạm nhíu mày: "Ta nghe thấy tiếng và ngửi thấy mùi trên người muội."
"Ta đã cố ý bước nhẹ rồi, hơn nữa, huynh đang làm việc thì sao có thể nghe
thấy tiếng của ta?" Nói xong nàng giơ tay lên ngửi ngửi, bình thường
ngay cả phấn son nàng cũng không có thoa lên, đều là không có trang điểm gì hết, thì có mùi ở đâu chứ!
Lục Trạm thấy nàng tưởng thật còn giơ
tay áo lên ngửi, mũi hơi nhíu lại, khẽ ngửi, rất là đáng yêu. Khóe miệng Lục Trạm hơi cong lên: "Muội có ngửi được mùi gì không?"
Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Không có mùi gì hết? Người ta làm gì có mùi, chẳng lẽ huynh lừa ta!"
Nàng lại không có bị hôi nách, lại không có thoa son phấn, có mùi gì mới là lạ đó!
Lục Trạm cười ra tiếng: "Chỉ là đùa muội thôi!"
Đỗ Tam Nương mở to đôi mắt: "Hay lắm, huynh dám đùa ta!"
Nói xong nàng giơ tay đánh hắn, Lục Trạm giả vờ bị đau khoa trương kêu lớn
hai tiếng, Đỗ Tam Nương thấy vậy, một chút tức giận kia cũng biến mất,
phì một tiếng liền bật cười: "Ai bảo huynh đùa ta, hại ta nghĩ mình bị
bệnh gì nên trên người mới có mùi!"
Lục Trạm cũng không có đùa
nàng nữa, hắn ngừng cười, cúi đầu chăm chú nhìn nàng: "Ta đã biết muội
đã đến, ngoại trừ muội, sẽ không có ai nhìn ta như vậy!"
Hắn không
nói lời này còn tốt, vừa nói xong làm cho Đỗ Tam Nương cảm thấy rất là
xấu hổ! Nói thật giống như nàng đang có ý đồ gì với hắn vậy, mặc dù
biết vóc của Lục Trạm rất khá, có thể thưởng thức, nhiều nhất nàng cũng
chỉ thầm yy mà thôi!
Đỗ Tam Nương xấu hổ lại giơ lên đánh hắn,
Lục Trạm cười cười, da hắn dày thịt có đánh cũng không thấy đau: "Sao
muội lại đánh ta! Ta không có nói dối, ngoại trừ muội thì cũng không có
ai nhìn ta như vật."
Hắn đã quen thuộc ánh mắt của nàng khi nhìn
hắn, dù là đưa lưng về phía nàng, cơ thể cũng bất giác cảm nhận sự
quen thuộc kia, hắn lập tức biết chắc chắn là Tam Nương đến, chẳng qua
lần nàng nàng lại cực kỳ tinh nghịch.
Đỗ Tam Nương cắn răng:
"Phi, không biết xấu hổ. Chẳng qua chỉ nhìn lén huynh đang làm gì thôi,
sợ sẽ làm phiền huynh, làm gì có giống một kẻ cuồng nhìn lén người khác
như huynh nói chứ!"
Đỗ Tam Nương hừ hừ hai tiếng, Lục Trạm thấy tính tình nhỏ nhen của nàng, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy rất là đáng yêu,
hắn lại nói: "Sau này muội muốn nhìn, thì muội cứ nhìn đi, vốn dĩ ta
chính là phu quân của muội, không cho muội nhìn chẳng lẽ để cho người
khác nhìn sao?"
Đỗ Tam Nương tức giận nhìn hắn, bây giờ nam nhân
này miệng lưỡi ngày càng trơn tru, hoàn toàn không còn thành thật như
lúc trước.
Lục Trạm thấy nàng tức giận, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đến đây lúc nào vậy?"
Vừa nói vừa đỡ nàng ngồi xuống, lại đi rót một chén trà đưa cho nàng, Đỗ
Tam Nương bưng lấy chén trà, thấp giọng nói: "Mới đến thôi, ta còn đến
nhà của huynh một chuyến, quét dọn nhà huynh một lượt. Huynh nói huynh
xem, trên mặt bàn đóng một lớp bụi, đến mức còn có thể nhìn thấy."
Gương mặt Lục Trạm lộ ra vẻ xấu hổ: "Không phải là ta quên sao, chắc chắn lúc về sẽ quét dọn sạch sẽ."
Người này đúng là nhận lỗi rất là nhanh, chính là quay đầu liền lại quên, Đỗ
Tam Nương mở miệng nói: "Bây giờ ta lười nói với huynh, sau này ta gả
đến mà huynh còn như vậy, thì huynh tự ngủ một phòng đi!"
Để hắn
ngủ một phòng? Cái này là thế nào, phu thê nhà người ta đều ngủ chung
một phòng, Lục Trạm nhíu mày: "Chắc chắn ta về sẽ quét dọn sạch sẽ, ta
thật sự là quên, gần đây cũng rất là bận rộn, muội nhìn đống đồ chất một đống này vẫn còn chưa có làm xong!"
Sợ nàng không tin, còn đặc biệt lấy sổ ra: "Muội nhìn xem, muội nhìn xem, chỉ sợ phải làm mấy thứ này đến cuối năm!"
Đỗ Tam Nương nhìn mấy đồ trên sổ, cái gì mà mũi tên, bội đao, và các loại
vật dùng thường ngày, Đỗ Tam Nương nhịn không được hít vào một hơi: "Sao gần đây có nhiều việc vậy?"
Lục Trạm dương dương đắc ý nói: "Đó là tay nghề ta tốt, một truyền mười, mười truyền trăm, chắc chắn là đến tìm ta rồi."
Đỗ Tam Nương xì một tiếng: "Huynh cứ khoác lác đi!"
"Là thật, lần trước không phải ta làm vài thứ cho Nhan gia sao, ta cũng
không biết sao sau này lại có nhiều người đến chỗ ta làm đồ vậy." Gương
mặt của Lục Trạm vô cùng hoang mang, tiệm rèn của nhà hắn là được truyền từ mấy đời, còn chưa bao giờ làm ăn hưng thịnh như vậy!
Đỗ Tam
Nương nói: "Có lẽ Nhan gia đã tuyên truyền giùm cho huynh, ở thành Vĩnh
Châu Nhan gia rất có địa vị, đến cả huyện lệnh lão gia cũng phải nhượng
bộ 3 phần, nhà hắn nói một tiếng tốt, những người khác còn không phải
tranh nhau làm theo sao. "
Nhan gia chiếu cố việc làm ăn của Lục
Trạm như vậy, Đỗ Tam Nương rất là biết ơn, nàng mím môi một cái, lại
nói: "Ta quay về hỏi thăm một chút, nhìn chủ tử Nhan gia có yêu thích
cái, ta cũng phải đến để tạ ơn người ta."
"Cũng chưa chắc là do Nhan gia nói!"
Đỗ Tam Nương cười ra tiếng, nếu là người khác, chỉ sợ sớm đã chạy đến nịnh bợ, mà thái độ của Lục Trạm lại co cũng được mà không có cũng không
sao, cũng không hèn mọn cũng không nịnh nọt, rất thản nhiên.
"Theo ta thấy chính là do Nhan gia nói, tiệm này của huynh mở ở đây nhiều năm như vậy, trước kia việc làm ăn của huynh khi nào đã phát đạt như vậy
chưa? Huynh a, chính là bướng bỉnh, Nhan gia người ta chính là gia đại
nghiệp đại, ta không hiểu, tại sao huynh lại có chút ý kiến với bọn họ
vậy!"
Lục Trạm quay đầu sang chỗ khác: "Sao ta lại có ý kiến với bọn họ chứ? Ta cũng chưa từng nói vậy!"
Đỗ Tam Nương liếc mắt: "Được rồi, ta không nói nữa. Trưa nay huynh muốn ăn cái gì, chờ lúc nữa ta làm cho huynh."
Lúc này một lần nữa nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt Lục Trạm: "Làm món gì cũng được, chỉ cần là muội làm thì ta đều thích!"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Vậy huynh làm việc của huynh đi, ta về trước, chút nữa huynh nhớ về sớm."
Thấy nàng đi thật, Lục Trạm kêu lên: "Tam Nương... "
Đỗ Tam Nương quay đầu lại nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là lâu rồi không thấy muội, rất nhớ muội nên muốn kêu muội."
Đây chẳng phải là một lời tâm tình dễ nghe, Lục Trạm đã không đọc sách mấy
năm rồi, hắn không học được “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, có điều lời nói đơn giản như vậy, lọt vào trong lỗ tai của Đỗ Tam Nương làm cho nàng thấy an tâm hơn những câu tỏ tình thẳng thắn kia.
Đỗ Tam Nương gật đầu: "Ừm, ta đã biết. Ta cũng thật sự rất nhớ huynh."
Đợi nàng đi, Lục Trạm ngồi xuống chỗ nàng từng ngồi, trên ghế đẩu vẫn còn nhiệt độ trên người nàng, hắn nở nụ cười.
Qua nửa khắc đồng hồ, Hướng Tam chạy đến, nhìn thấy Lục Trạm ngẩn người
ngồi trên ghế, những dụng cụ rèn sắt để ở một bên, thép nóng chảy trong
lò sủi bọt đỏ, Hướng Tam vẩy tay trước mặt hắn: "Trạm ca nhi, huynh bị
làm sao vậy?"
Bây giờ trong lòng Lục Trạm đang ngọt ngào nghĩ đến Đỗ Tam Nương, liền bị giọng của Hướng Tam cắt đứt hết suy nghĩ, Lục
Trạm nhướng mày lên, vẻ mặt rất là không vui: "Ngươi tới đây làm cái
gì."
Hướng Tam cười hì hì đi quanh nhìn Lục Trạm: "Trạm ca, giữa
ban ngày huynh không chịu làm việc, ngồi ở đây suy nghĩ gì thế? chẳng lẽ đang nhớ đến tiểu tức phụ nhi của huynh sao?"
Lục Trạm thấy hắn nói chuyện chẳng nghiêm túc chút nào, đành đưa tay gõ đầu hắn một cái.
Hướng Tam ở một bên gãi đầu, một bên nháy mắt ra hiệu nhìn hắn: "Đừng có nói là ta nói đúng đó nha!"
Vừa nói xong, Hướng Tam làm ra vẻ ta hiểu mà.
"Đúng cái rắm! Nếu còn nói lung tung, thì cút ra ngoài cho ta!"
Hướng Tam méo miệng: "Trạm ca, ta thật sự có chuyện muốn nói, hôm nay ta đi
theo cô vợ trẻ giúp mua đồ, huynh đoán xem ta đã gặp ai ở trong thành!"
Lục Trạm liếc hắn ta một cái, Vốn dĩ Hướng Tam định chờ hắn nói là ai, mình sẽ thừa nước đục thả câu. Nhưng ánh mắt của Lục Trạm làm cho hắn ta nổi da gà lên, thế là vội vàng nói: "Ta nhìn thấy tiểu tẩu tử. Hiện tại
dáng vẻ của tiểu tẩu tử thay đổi rất là lớn, càng lớn càng đẹp ..."
Mặt của Lục Trạm đen lại: "Dáng vẻ của thê tử ta như thế nào, thì có liên quan gì đến ngươi? Nói điểm chính đi!"
Hướng Tam sờ cái mũi, không phải hắn ta chỉ nói một chút về tướng mạo của
tiểu tẩu tử sao, cũng là khen mà, sao mặt hắn lại đen thui vậy!
"Ta
thấy có người bắt nạt tiểu tẩu tử. Vừa nhìn ta thấy rất là tức giận,
thật muốn đánh người kia một trận, nhưng mà có thê tử đi theo ta, nên ta không dám lên." Nói xong Hướng Tam không nhịn được mà gãi cái đầu.
Hướng Tam vừa cưới thê tử không lâu, mới tân hôn nên ngày nào cũng muốn ở
chung với nhau, chỉ là thê tử của hắn ta, có chút hung dữ, nếu mà hắn ta đi lên giúp đỡ Đỗ Tam Nương, không chừng cô vợ trẻ sẽ ầm ĩ với hắn ta.
Lục Trạm nhíu mày lại, trong đôi mắt có ngọn lửa giận, dường như đang chất vấn hắn ta sao không đến giúp Đỗ Tam Nương! Hướng Tam vội vàng nói: "Ta nghĩ đến nếu tiểu tẩu tử thật sự bị bắt nạt, ta chắc chắn sẽ đi lên
giúp. Nhưng mà bên người tiểu tẩu tử có một cô nương đi theo, vậy mà cô
nương kia rất là lợi hại, chỉ nói có mấy câu mà đã làm cho thiên kim nhà nào phải đỏ mặt bỏ chạy, ta thấy tiểu tẩu tử không sao, nên cũng không
có đi lên."
Nói xong Hướng Tam xấu hổ sờ cái mũi: "Chẳng phải ta đã vội vàng chạy đến báo tin tức này cho huynh sao!"
Lục Trạm hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ là giờ nào rồi, mà ngươi còn nói là có ý tốt đặc biệt đến nói cái tin tức này!"
Hướng Tam vội vàng cầu xin tha thứ: "Trạm ca nhi à, huynh cũng đừng có tức
giận với huynh đệ mà, ta đây vừa mới cưới thê tử, nếu mà ta đi lên, chắc chắn bà nương nhà ta khi về sẽ ầm ĩ với ta. Trạm ca, bây giờ huynh vào
trong thành, không chừng còn có thể nhìn thấy nàng ấy."
Mặt Lục
Trạm đen như đít nồi, Hướng Tam gãi đầu một cái: "Sau khi ta tìm người
hỏi thăm một chút, nói là bởi vì mua đồ gì đó, mà con dâu nhà kia không
chịu bán cho nàng ấy! Cái này mở cửa làm ăn, vậy mà không bán cho tiểu tẩu tử nhà chúng ta, con mẹ nó, huynh cứ nói một tiếng, huynh đệ chúng
ta đi theo huynh ầm ĩ một trận!"
Vừa rồi Tam Nương đến đây, đúng là
không có nói về chuyện này chút nào, Lục Trạm mím môi một cái, nói với
Hướng Tam: "Được rồi, ta hiểu rồi. Ngươi trở về đi, ta phải đóng
cửa."
"Huynh, bây giờ huynh muốn đi đâu nữa? Ta nói, bây giờ mà
huynh không có đi tìm tiểu tẩu tử, thì có khả năng tiểu tẩu tử sẽ đi
mất!"
"Ngươi có đi hay không? Không đi thì ở đây trông tiệm cho ta, ta phải đi về!"
" ta đi, lập tức đi. Trạm ca, nữ nhân bị ủy khuất ở bên ngoài, huynh
quay về dỗ vài câu, nói những lời hay, nói là sẽ thay nàng làm chủ, chắc chắn nàng ấy sẽ nghe theo huynh. Nói không chừng...Hắc hắc hắc..."Hướng Tam nói, nghĩ Lục Trạm vẫn là một con gà tơ, lại còn chưa thành thân,
hắn chắc chắn là một người đầu gỗ, có lẽ đến tay của tiểu tẩu tử cũng
chưa có sờ qua, Hướng Tam ho khan một tiếng, nháy mắt ra hiệu hạ giọng
nói: "Nói không chừng huynh có thể sờ cái tay nhỏ, còn hôn cái miệng..."
Lục Trạm thấy hắn càng nói càng không ra gì, liền cước cào mông hắn ta: "Ngươi có đi hay không?"
"Đi, đi, ta lập tức đi..." Hướng Tam vừa sờ cái mông vừa nói: "Ta nói với
huynh này, nữ nhân cùng với nam nhân chúng ta không giống nhau, cơ thể
rất là mềm mại, còn có cái miệng nhỏ a, huynh hôn một lần sẽ biết, tư vị kia thật là*..."
"Ài ài, Trạm ca... Huynh đừng có đạp vào cái mông ta..."
Nghe thấy Tam Nương ở ngoài bị người ta bắt nạt, Lục Trạm sao còn có
thể ở đây nữa, đuổi Hướng Tam đi rồi, liền đóng cửa tiệm trở về nhà.
Đỗ Tam Nương đoán hắn sẽ không có về sớm, còn chưa nấu cơm, ngồi ở nhà bếp chống cằm ngẩn người. Cho đến khi thân hình cao lớn của người nọ đi vào, Đỗ Tam Nương kinh ngạc nhìn hắn: “Sao huynh về nhanh vậy?”
Lục Trạm đi thẳng đến trước mặt nàng: “Tam Nương, có phải hôm nay muội ở bên ngoài bị người ta bắt nạt không?”
Đỗ Tam Nương lắc đầu: “Không có, ai nói với huynh là ta bị bắt nạt?
Không ai bắt nạt ta hết, nếu thật sự có người bắt nạt, chắc chắn sẽ nói
cho huynh biết!”
Theo Đỗ Tam Nương thấy, Đỗ Phương làm ra
chuyện này, nhiều nhất cũng chỉ là gây khó dễ thôi, còn nữa cuối cùng
vẫn là Đỗ Phương chính mình ầm ĩ đến mức không còn thể diện, đương nhiên Đỗ Tam Nương sẽ không để trong lòng.
Lục Trạm mím môi, hắn
không vừa lòng đáp án này, hắn cúi đầu nhìn nàng, mở miệng nói: “Đến cả
ta mà muội cũng muốn giấu sao? Tam Nương, tuy Lục Trạm ta đây không có
bản lĩnh gì, nhưng nếu ai dám bắt nạt muội, ta nhất định sẽ làm cho
người đó phải hối hận khi đã đến thế gian này!”
Thấy vẻ mặt
nghiêm túc của hắn, Đỗ Tam Nương cũng nói: “Lục đại ca, ta thật sự không bị ai bắt nạt. Ta cũng không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy, nếu
thật sự có người bắt nạt ta, ta cũng sẽ không khách khí nhân nhượng
đâu!”
Lục Trạm hừ một tiếng: “Muội còn nói không bị bắt nạt? Vừa
rồi Hướng Tam đã nói với ta, nói là thấy muội ở trên phố bị người ta bắt nạt, là cửa tiệm của nhà ai đó không muốn bán đồ cho muội?”
Hướng Tam? Đỗ Tam Nương nhớ lại bóng hình ốm gầy mơ hồ, Đỗ Tam Nương
cười nói: “Thực ra chuyện này cũng không có gì, nhiều nhất chỉ là gây
khó dễ với ta thôi, cuối cùng nàng ta tự ẫm ĩ đến mất thể diện."
Nói xong nàng lại kể chi tiết chuyện đã xảy ra, thấy Lục Trạm còn nhíu mày, nàng mím môi: “Từ trước đến giờ ta cùng Đỗ Phương không ưa gì lẫn
nhau, ta cũng mặc kệ nàng ta. Cũng may nàng ta đã nói đó là sản nghiệp
của Tạ gia, nếu không ta đã tiêu tiền oan uổng sao.”
Tuy rằng
nàng cũng muốn mua hàng rẻ, nhưng nếu là của Tạ gia, lại là nhà chồng
tương lai của Đỗ Phương, dù thế nào Đỗ Tam Nương cũng sẽ không thèm mua! Nàng vẫn còn có chút khí phách nào.
“Lại là nàng ta!” Lục Trạm
nghiến răng nghiến lợi, lần trước chính là nàng ta ở sau lưng làm bại
hoại thanh danh của Tam Nương, không nghĩ đến ở trong thanh cũng bắt nạt Tam Nương. Tạ gia có tiền có thế thì thế nào, thật đúng là đem mình là
một nhân vật lớn! Lục Trạm suy nghĩ, rất nhanh liền có chủ ý!
Đỗ Tam Nương thấy gương mặt hắn rất là khó coi, đứng dậy: “Huynh a, để ý mấy chuyện nhỏ này làm gì? Sau này, mỗi người sống cuộc đời riêng, ai
biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào? Có câu ngạn ngữ nói rất đúng “Ba
mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”, ai có thể bảo đảm chính mình sẽ
mãi phú quý không có xuống dốc? Với tính tình của Đỗ Phương kia, ta có
thể kết luận cuộc sống sau này của nàng ta sẽ không quá tốt đâu!”
Hơn nữa bên người nàng ta còn có một nha đầu xảo quyệt đi theo, cũng
chưa chắc biết sau này sẽ như thế nào đâu! Làm tức phụ nhi của một gia
đình giàu cũng không phải là một chuyện dễ dàng! Khóe miệng Đỗ Tam Nương cong lên, giơ tay quơ quơ ở trước mặt Lục Trạm: “Huynh đừng lo lắng cho ta, ta thực sự không sao đâu!”
“Tam Nương, sau này muội phải nói
cho ta biết những việc như vậy. Được rồi, muội nấu cơm đi, ta về cửa
tiệm, vừa rồi ta lo lắng cho muội nên quay về nhìn xem.”
Đỗ Tam Nương gật đầu: “Lục đại ca, vậy huynh mau đi đi.”
Trong ánh mắt hiện lên vài tia tinh quang, hắn che giấu ngọn lửa giận ở sâu đáy mắt. Hai cánh tay rũ xuống bên hông, một lát sau, hắn vươn bàn
tay ra, cầm một vài sợi tóc đặt ở bên sau tai nàng.
Đỗ Tam Nương nói: “Ta thật sự không có việc gì.”
Đỗ Tam Nương cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó, vội vàng quay đầu lại, động
tác của nàng rất là nhanh, hắn còn chưa thu bàn tay lại thì đôi mọi đã
chà xát lên mu bàn tay hắn……
Cả người Lục Trạm run lên, ngay lập tức tim đập thình thịch, lắp bắp nói: “Vậy…… Ta đi đây!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT