Tới trong thành, Ngưu Đại Nha đến chỗ Trác gia trước, Đỗ Tam Nương ở ngoài phòng chờ, chờ lát nữa các nàng sẽ đi chợ mua ít đồ.
Ngưu Đại Nha vén rèm, thấy Đổng thị ngồi trên giường cạnh cửa sổ ôm
đứa nhỏ, đại cô nương Trác Thi Vân ngồi ở bên cạnh, Ngưu Đại Nha đến
hành lễ, Đổng thị không có tinh thần gì, mấy ngày gần đây đứa trẻ cũng
đã quen thuộc với Ngưu Đại Nha, thấy nàng ấy tiến vào, còn trợn tròn mắt cười với nàng ấy.
“Phu nhân, hôm nay người muốn ăn cái gì, Đại Nha sẽ đi ra ngoài mua!” Ngưu Đại Nha mở miệng hỏi.
Đổng thị vẫy vẫy tay: “Ngươi cứ mua mấy thứ lão gia thích, không cần phải mua cho ta đâu, ta không muốn ăn uống gì hết.”
Ngưu Đại Nha nói: “Như vậy không được, phu nhân còn phải cho đứa nhỏ
uống sữa nữa, nghe người trong thôn nói, ăn nhiều một chút thì sẽ có sữa cho đứa bé uống mập mạp.”
Đổng thị cười cười: “Đại Nha……” Vừa kêu
tên nàng ấy thì dừng lại: “Ta cho ngươi một cái tên đi, đều là đại cô
nương, cứ kêu Đại Nha, Đại Nha, thật sự là không dễ nghe.”
“Thỉnh phu nhân ban tên.” Từ khi Ngưu Đại Nha ở Trác gia làm việc, phu
nhân là một người hiền lành, cũng thật lòng quan tâm nàng ấy, ở trong
lòng Ngưu Đại Nha vẫn luôn tôn kính Đổng thị.
“Vậy gọi ngươi là Bạch Chỉ đi.”
Ngưu Đại Nha vâng một tiếng, lại hành lễ tạ ơn. Lồng ngực Đổng thị
thấy khó chịu, bà ấy vội vàng cầm khăn che miệng lại, ho khan hai tiếng, lại lau miệng, nói: “Mau ôm ca nhi bỏ trong nôi đi, Bạch Chỉ, ngươi mau đi chợ đi.”
Ngưu Đại Nha đem thiếu gia đặt ở trong nôi, tay
chân nhẹ nhàng lui ra ngoài. Đổng thị nói với nữ nhi: “Vân nương, con
mau rót cho nương một chén trà đi.”
Trác Thi Vân đi rót trà, lúc
này Đổng thị lấy khăn tay ở trong lòng mở ra xem, thấy phía trên có máu, vẻ mặt bà ấy hơi trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia chua xót và
vướng bận, cất khăn lại vào trong người, thấy nữ nhi bưng nước đến, Đổng thị sờ đầu nàng ấy, vô cùng nhớ nhung nói: “Vân nương, sau này con phải chăm sóc đệ đệ cho tốt, cũng phải khuyên cha con đừng có bận rộn như
vậy nữa, biết không?”
Trác Thi Vân gật đầu: “Nương, con chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ, người cứ yên tâm đi.”
Đổng thị chua xót trong lòng, vội ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, không
cho nữ nhi thấy sự khác thường của mình, bà ấy thấp giọng nói: “Thật
ngoan, con mau đi viết chữ đi, phụ thân con quay về sẽ kiểm tra con đó.”
Trác Thi Vân vội vàng chạy về viết chữ, Đổng thị đi đến nội phòng,
ngồi ở mép giường, một tay nhẹ nhàng đung đưa nôi, nhẹ nhàng ngâm nga
một ca khúc ru con……
Ngưu Đại Nha cầm rổ chạy ra: “Tam Nương, chờ lâu rồi phải không.”
Đỗ Tam Nương lắc đầu: “Cũng chỉ có một lúc thôi, chúng ta đi thôi.”
Ngưu Đại Nha kéo tay Đỗ Tam Nương, một bên cao hứng nói: “Tam Nương,
phu nhân vừa cho ta một cái tên, sau này không còn gọi là Đại Nha.”
Nhìn bộ dạng cao hứng của nàng ấy, Đỗ Tam Nương nhấp miệng hỏi: “Vậy ngươi gọi là gì?”
“Bạch Chỉ, ta gọi là Bạch Chỉ.”
“Bạch Chỉ, tên này còn dễ nghe hơn Đại Nha nhiều.”
Hai người kết bạn đến chợ thức ăn, Ngưu Đại Nha mua đồ ăn, Đỗ Tam
Nương ở bên cạnh nhìn, nàng cũng không mua, chỉ ngẫu nhiên mở miệng nói
vài câu, thấy bây giờ Ngưu Đại Nha sẽ cò kè mặc cả với người ta, so với
tiểu cô nương trước kia luôn vâng vâng dạ dạ, thật sự là thay đổi thật
lớn.
Mua xong đồ ăn, Ngưu Đại Nha thấy Đỗ Tam Nương vẫn chưa
mua cái gì hết, rất ngượng ngùng: “Tam Nương, đã phiền ngươi đi cùng ta
một chuyến.”
Đỗ Tam Nương cười cười: “Dù sao ta cũng không có việc gì.”
Từ chợ bán thức ăn đi ra, hai tiểu cô nương đi một đường dừng lại ở
trước cửa tiệm vải, đang bán mái vải thô cũ, Đỗ Tam Nương vội vàng đi
lên xem, vừa hỏi giá, một thước chỉ có năm đồng, những vải bố ở kho quá
lâu đều lên mốc, màu sắc không quá đẹp, cũng có chút mùi, nhưng mà quả
thực giá rất là rẻ.
Đỗ Tam Nương đứng ở bên cạnh đang suy nghĩ
có nên mua không, đang suy nghĩ, một giọng nói âm dương quái khí vang
lên bên tai: “Không phải nói là chán ghét nhà ta sao, sao bây giờ lại
đến nhặt đồ vậy!”
Thanh âm này rất là quen tai, Đỗ Tam Nương
quay đầu lại, thì thấy Đỗ Phương đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh
lùng, trong mắt đều khinh thường. Đỗ Tam Nương nhìn thấy nàng ta đến
đây, vừa rồi nàng cũng chưa có ý định mua hay không, lúc này thấy nàng
ta nói chuyện khó nghe như vậy, từ trong đám người đi ra.
Ngưu Đại
Nha cũng nhìn thấy Đỗ Phương, những chuyện mà Đỗ Phương làm đã truyền
khắp trong thôn, lúc này nhìn thấy nàng ta nhằm vào Tam Nương, Ngưu Đại
Nha nói: "Cái này cũng không phải là cửa tiệm nhà ngươi mở, chúng ta
thích mua thì mua, ngươi quản được sao? "
Đỗ Phương nhìn về phía Ngưu Đại Nha, ghét bỏ méo miệng nói: "Không phải là chuyện của ngươi, ngươi đừng có xen vào!"
Đỗ Tam Nương nói với Ngưu Đại Nha: "Đại Nha, ngươi về trước đi, ta không chậm trễ ngươi nữa, để ta ứng phó ở đây cho!"
Ngưu Đại Nha lắc đầu: "Tam Nương, ta không có vội, nàng ta không biết xấu
hổ như vậy, ta muốn đứng ở đây xem nàng ta muốn làm cái gì!"
"Đỗ Tam Nương, nhìn không ra nha, mới có không gặp có mấy ngày, lại có một tiểu tùy tùng đi theo bên ngươi!"
Đỗ Tam Nương đi đến trước mặt Đỗ Phương, chiều cao của hai người cũng
không có khác nhau lắm, Đỗ Tam Nương nhìn vào đôi mắt của nàng ta: "Đỗ
Phương, nói chuyện phải chừa chút đức. Mặc dù chúng ta không có đeo vàng bạc trên người như ngươi, có thể không mua đồ, là □□!"
Đỗ Phương
giống như là đang nghe chuyện cười, che miệng buồn cười, tiểu nha đầu đi phía sau cười nói: "Nhìn ngươi ăn mặc như vậy, chắc chắn nhà không tốt
rồi, sao có thể so sánh với cô nương nhà ta được."
Đỗ Tam Nương
nhìn về cái người nói chuyện kia, bộ dáng gầy gò nhỏ con, thấy cũng chỉ
có mười mấy tuổi, Đỗ Tam Nương mở miệng nói: "Đỗ Phương, đây là nha hoàn của ngươi sao?"
Khó miệng Đỗ Phương còn lên: "Ngươi cho rằng ai
cũng giống như ngươi sao? Đỗ Tam Nương, số phận của chúng ta từ lúc bắt
đầu đã khác nhau, ngươi nha, sau này sẽ là trong đất đào ruộng, còn với
thân phận như ta thì có mấy nha hoàn đi theo cũng là điều bình thường!"
Bởi vì trèo lên được hôn nhân với Tạ gia, phu thê Đỗ Hoa Luân cũng không
muốn để cho lúc nữ nhi xuất giá quá giản dị, cố ý bỏ bạc ra mua mấy
người, về sau đi theo Đỗ Phương đến Tạ gia, cũng không để nữ nhi bị
người ta khinh thường.
Đỗ Tam Nương cười cười: "Vậy cũng mong ngươi
có thể quản giáo tốt nha hoàn của mình, chủ tử như ngươi đây cũng không
có nói gì, thì lúc nào đến lược một nha hoàn như nàng ta nói!"
Xuân Nha đã bị mua đi bán lại nhiều lần, bởi vì nàng ta có nhiều tâm tư, nên chủ tử mua nàng ta đều không thích, lại bán nàng ta tiếp, lần này mặc
dù gia đình mua nàng ta không có giàu có gì, có điều cái người chủ tử mà nàng ta đi theo sau này sẽ vào Tạ gia, đương nhiên Xuân Nha sẽ rất để
tăm hầu hạ người chủ tử này.
Bị người ta nói như vậy, Xuân Nha
tức giận đến đỏ mặt: "Cô nương nhà ta đều không nói gì, thì lúc nào
đến phiên ngươi chen miệng vào!"
Xuân Nha nhìn cách ăn mặc của
nàng, liền biết xuất thân của người này không cao, chỉ là một nữ nhi của nhà nông bình thường, hơn nữa xem ra cô nương nhà mình có chút xa cách
với nàng. Xuân Nha cũng là một kẻ xảo quyệt, mặc dù tuổi không lớn lắm,
nhưng nàng ta từ 5, 6 tuổi đã bị bán đi, chuyển tay nhiều lần như vậy,
cũng học được 10 phần nhìn vẻ mặt người ta. Lúc này thấy cô nương không
thích nữ nhi nhà nông này, cho nên nghĩ mình hung dữ với nàng, chắc chắn cô nương cũng sẽ không nói cái gì.
Đỗ Tam Nương nhíu mày, chỉ là một nha hoàn mà có thể ngang ngược như vậy?
"Chẳng qua chỉ là một nha hoàn, chủ tử còn chưa nói gì, ngươi chen miệng cái
gì? Hay là ngươi có thể đại diện cho chủ tử?" Đỗ Tam Nương ghét bỏ nói.
Vẻ mặt Đỗ Phương có chút khó coi, nàng ta nói với Xuân Nha: "Xuân Nha, đừng có nói chuyện!"
Xuân Nha uất ức nhìn Đỗ Phương, nói: "Cô nương, Xuân Nha cũng vì người, ta không nhìn được..."
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, ở trong lòng cười lạnh. Nhìn tuổi của nha
hoàn này không lớn lắm, nhưng cũng không phải là người an phận gì, nha
hoàn này đi theo bên người Đỗ Phương, với tính tình của Đỗ Phương, sau
này cũng không chắc chắn sẽ nha hoàn này hại như thế nào rồi! Phu thê Đỗ Hoa Luân có thể đem loại người này để bên cạnh Đỗ Phương, thật đúng là
can đảm!
"Xuân Nha, đương nhiên ta biết lòng trung thành của ngươi,
ngươi đừng nói nữa." Nói xong, Đỗ Phương đi về phía trước hai bước, dừng lại trước mặt Đỗ Tam Nương, nàng ta mở miệng nói: "Đỗ Tam Nương, hôm đó chính ngươi, ngươi nói sẽ không nhận họ hàng này, hiện tại sao lại chạy đến chiếm tiện ghi rồi?"
Nói xong nàng ta chỉ vào cửa tiệm: "Đây là cửa tiệm của Tạ gia, Đỗ Tam Nương, không phải ngươi nói không dính
chút ánh sáng nào của ta sao, sao còn đến cửa tiệm Tạ gia mua đồ?"
Vừa rồi Đỗ Tam Nương chỉ nhìn thấy tấm bảng hiệu ở bên ngoài cửa tiệm, sao
có thể chú ý đến đồ của nhà nào? Lúc này Đỗ Phương nói chuyện, nàng
cũng ngẩng đầu nhìn lên, quả thực thấy bảng hiệu viết chữ hai chữ "Tạ
thị".
Mím môi một cái, Đỗ Tam Nương nói: "Thì ra là cửa tiệm của
Tạ thị, vừa rồi không có chú ý, hiện tại đã nhìn thấy, vậy đương nhiên
ta sẽ không mua. Ngươi yên tâm đi, thành Vĩnh Châu này cũng không chỉ có một tiệm này bán đồ!"
"Nói thật là dễ nghe, vừa rồi ta thấy không
phải ngươi còn đang chọn lựa sao!" Đỗ Phương nhìn thấy Đỗ Tam Nương thì
tức giận, những lời đồn lần trước lại không ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng mà nàng lại chẳng chịu tha cho nàng ta. Còn khiến cho người cha mà chưa từng đánh nàng ta lần nào lại động thủ với nàng ta, bây giờ Đỗ Phương
nhớ lại, cũng có thể cảm thấy cái tát vào mặt kia đau như thế nào. Mà
tất cả mọi thứ này đều là vì Đỗ Tam Nương.
Ngưu Đại Nha không
hiểu ra sao nhìn nàng ta: "Là Tạ gia thì thế nào? Mở cửa làm ăn, còn
không thể mua sao? Đỗ Phương, ngươi cho rằng ngươi là ai? Tiệm vải Tạ
gia cũng không phải là do ngươi mở, chúng ta thích mua thì mua! Liên
quan gì đến ngươi chứ!"
Đỗ Phương trừng Ngưu Đại Nha: "Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi câm miệng cho ta."
"Ngươi, sao ngươi lại đần độn như thế, không chịu nói đạo lý chút nào!" Ngưu
Đại Nha nhìn đối phương từ trên xuống: "Ngươi ăn mặc tốt thì ghê gớm lắm sao, ăn mặc tốt thì ngươi có thể khinh thường người ta sao."
Đỗ Tam Nương nói: "Đỗ Phương, thật đúng là phải đa tạ ngươi nhắc nhở, nếu không ta tiêu tiền sẽ cảm thấy rất là oan uổng!"
Ngưu Đại Nha hừ một tiếng khinh miệt: "Cái quái gì! Nhi tử Tạ gia còn chưa
cưới ngươi vào cửa đâu, liền coi mình là con dâu của Tạ gia, ngươi có
biết xấu hổ không vậy?"
Giọng nói của nàng ấy cũng không hề nhỏ,
vừa gào lên, người bên cạnh liền nghe thấy hai chữ Tạ gia, cũng có
người xoay đầu lại nhìn. Ngưu Đại Nha thấy bọn họ nhìn vào các nàng,
liền chỉ vào Đỗ Phương nói: "Mọi người mua đồ Tạ gia thì phải cẩn thận,
tuyệt đối đừng đắc tội nàng ta. Nếu ai đắc tội nàng ta, thì nàng ta sẽ
không chịu bán đồ cho các ngươi đâu, người ta chính là con dâu tương lai của Tạ gia đó!"
Đỗ Tam Nương nhìn Ngưu Đại Nha một tay cầm giỏ rau,
một tay chỉ vào cửa tiệm Tạ gia, mở miệng chính là một trận châm biếm,
nàng ở trong lòng giơ ngón cái cho Ngưu Đại Nha! Bây giờ sức chiến đấu
của Ngưu Đại Nha, đã mạnh hơn trước kia gấp nhiều lần.
Lập tức
tất cả mọi người nhìn qua Đỗ Phương, nghe thấy vị tiểu nương tử mặc y
phục đỏ chính là con dâu tương lai của Tạ gia, từng người nhìn nàng
giống như động vật quý hiếm vậy.
Đừng nói đến Đỗ Phương đã buồn
bực như thế nào! Vừa rồi nàng ta nhìn thấy Đỗ Tam Nương, lập tức vô cùng tức giận, liền muốn đi qua châm chọc nàng vài câu, cũng không hề nghĩ
đến bị nhiều người vây quanh nhìn mình như vậy. Đỗ Phương vừa thẹn vừa
giận, dù sao cũng là một cô nương chưa lập gia đình, trong lòng vẫn có
chút liêm sỉ, bị người ta nói là con dâu tương lai của Tạ gia trước mặt
mọi người, cho dù đây là sự thật, nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm
vậy không thể ở đây nữa, thế là dẫn nha hoàn Xuân Nha bỏ chạy.
Ngưu
Đại Nha nhìn bóng lưng của Đỗ Phương hừ hai tiếng: "Tam Nương, loại
người này ngươi phải hung dữ hơn nàng ta! Nhìn ta xem quay về thôn nói,
xem ai còn đến Tạ gia mua đồ."
Đỗ Tam Nương che miệng cười: "Đúng đúng, Đại Nha... Không đúng, bây giờ cô nương Bạch Chỉ của chúng ta thật là lợi hại!"
Đỗ Phương xấu hổ đến hoảng loạn, gần như là chạy về nhà. Lúc này trong
tiệm không có ai, Đỗ Phương liền chạy thẳng vào bên trong.
Xuân
Nha méo miệng, cũng đi theo vào, nàng ta nói: "Cô nương, nha đầu thôn
quê kia đúng là không để cô nương vào trong mắt. Theo Xuân Nha thấy,
nàng ta là cái thứ gì chứ, nhìn bộ dạng quê mùa kia, không phải chỉ là
một cô nương thôn quê thôi sao, còn dám không để cô nương vào mắt chứ."
Đỗ Tam Nương nắm chặt khăn tay, nghĩ đến hôm nay mình làm trò cười thiên
hạ liền tức giận, nàng ta lạnh lùng nói: "Chẳng qua chỉ là một người làm ruộng, hứa gả cho một người thợ rèn ở trong thành thôi, vậy mà cũng
dương dương tự đắc."
Xuân nha rất không nể mặt mũi mà cười ha hả:
"Cô nương, chỉ là một thợ rèn sao có thể so với cô gia nhà ta chứ, nghe
nói gia sản của Tạ gia tương đối nhiều, trạch viện cũng có 5 tòa nhà
lớn, đa số tiệm may ở trong thành đều là gia sản của Tạ gia. Sau khi cô
nương đến Tạ gia, thì chính là đương gia phu nhân. Chỉ với một bộ y phục trên người cô nương, chỉ sợ cô nương thôn quê kia dùng hết chi phí sinh hoạt một năm cũng không thể mua một thước vải..."
Đỗ Phương nghe những lời này, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng ta rất là
cao hứng, quay đầu lại lấy cây trâm bạc trong hộp trang điểm cho Xuân
Nha, đương nhiên Xuân Nha vô cùng vui vẻ, trong miệng nói ra những lời
dễ nghe như thuộc lòng bàn tay, gắng sức chê bai cô nương thôn quê, lại
lấy lòng Đỗ Phương, làm cho Đỗ Phương mở cờ trong bụng.
Hai người ở
trong phòng cho đến chạng vạng tối, bên người Đỗ Phương còn có hai người nha hoàn, một người là Xuân Nha, còn có một người tên là Lục Châu,
chẳng qua vì Xuân Nha biết nói những lời dễ nghe, ở trước mặt Đỗ Phương
cũng rất được việc. Ngược lại là nha hoàn Lục Châu này, Đỗ Phương chê
tính nhát gan của nàng ấy, bình thường đi ra ngoài đều không mang theo,
chỉ mang Xuân Nha đi thôi.
Tuy Xuân Nha là nha hoàn, nhưng bởi vì Đỗ Phương coi trọng nàng ta, đương trong hai nha hoàn thì Xuân Nha tự
cho mình là nha hoàn nhất đẳng, bình thường những công việc nặng đều để
cho Lục Châu làm, còn nàng ta chỉ cùng nói chuyện giải sầu với Đỗ
Phương, hay chỉ chọn công việc nhẹ nhàng hoặc cần lộ diện như chải đầu,
mặc quần áo, nói là nha hoàn, còn không bằng nói là một người sủng ái.
Đến chạng vạng tối, Đỗ Hoa Luân mang theo gương mặt tức giận trở về, vừa
nhìn thấy Đỗ Phương thì mắng một trận, nếu không phải Trương thị chặn
lại, còn nói thời hạn hủy hôn rất ngắn, nếu không Đỗ Hoa Luân cũng sẽ
đánh nàng ta.
Hôm nay chuyện Đỗ Phương gây ra ở cửa tiệm Tạ gia,
đã bị truyền ra ngoài, thậm chí còn truyền đến lỗ tai của Tạ gia. Mặc dù Tạ Lợi Trinh không có bao nhiêu mong chờ đứa con dâu này, dù sao nhi tử của mình như vậy, muốn tìm người tương xứng nhưng lại không lọt nổi vào mắt xanh của người ta, lúc này mới lựa chọn những người dòng dõi thấp
hơn. Nhưng ai ngờ đứa con dâu chưa qua cửa này, lại dám ở bên ngoài phá
hủy thanh danh của Tạ gia, Tạ Lợi Trinh cho người truyền lời đến Đỗ Hoa
Luân, lúc ấy Đỗ Hoa Luân đang cùng người uống rượu, bởi vì đính hôn với
Tạ gia, cho nên Đỗ Hoa Luân được mấy vị bằng hữu lấy lòng, lại làm quen
không ít bạn mới, chính là lúc xuân phong đắc ý, ai ngờ nữ nhi của mình ở sau lưng lại làm chuyện mất mặt như vậy. Nàng ta kiếm chuyện với Đỗ Tam Nương thì cũng thôi đi, lại còn bị người ta như thấy, rồi còn bị truyền đến lỗ tai của Tạ gia, đơn giản chính là ngu không ai bằng!
Đỗ phương khóc sướt mướt một trận, ở trong lòng đã hận Đỗ Tam Nương đến mức muốn lột da róc xương nàng!
Sau khi Đỗ Tam Nương và Ngưu Đại Nha tạm biệt, nghĩ thời gian vẫn còn
nhiều nên muốn đi thăm Lục Trạm một chút, nàng lại chạy đến chợ mua đồ
ăn, vừa rồi Ngưu Đại Nha ở đây, nàng xấu hổ không dám mua, sợ Ngưu Đại
Nha hỏi, nàng không trả lời được. Cũng không thể nói với nàng ấy là lát
nữa sẽ đi thăm người yêu, sẽ bị cười chết.
Mua đủ đồ xong, Đỗ
Tam Nương chạy nhanh đến nhà Lục Trạm. Bây giờ nàng biết rất rõ chìa
khóa của Lục gia để chỗ nào. Duỗi tay mò mò trong đôi giày đặt bên cửa
sổ, lấy được chìa khóa ra.
Mở cửa ra, trong phòng không có gì
thay đổi, chẳng qua có một lớp bụi rơi ở trên bàn, có thể thấy được Lục
Trạm thường không có quét dọn, Đỗ Tam Nương cau mày chấc chấc hai tiếng, Lục Trạm cái gì cũng được, chính là không thích làm việc nhà, hắn nói
hắn là một đại nam nhân sao có thể ngày nào cũng quét dọn nhà cửa, lại
nói trong nhà lại không có ai đến chơi, nửa tháng hay một tháng quét dọn một lần là được. Đỗ Tam Nương đã từng thử thay đổi suy nghĩ của hắn,
nhưng cuối cùng vẫn là thất bại.
Nhìn hắn đi, ngoài miệng thì hắn
đáp ứng, mới quay đầu một cái thì đã quên, chờ thêm hai ba tháng nữa,
đương nhiên trong phòng vẫn là hình dạng ban đầu. Duy nhất làm Đỗ Tam
Nương vui mừng chính là, người này vẫn quét dọn sạch sẽ phòng của mình,
đương nhiên cũng chỉ giới hạn chỗ ở của hắn, còn những thứ như khung
giường, tủ đều rơi một lớp bụi! Chờ sau khi nàng gả đến đây, thế nào
cũng phải lôi kéo hắn cách 5, 6 tháng phải tổng vệ sinh một lần! Xem hắn đến lúc đó còn có làm hay không!
Đỗ Tam Nương tuy rằng liên
tiếp nói chính mình, hắn là một người đàn ông độc thân, có thể quét dọn
sạch sẽ phòng của mình đã là không tệ rồi, dù sao chờ đến lúc bọn họ
thành thân cũng phải dọn sạch sẽ căn phòng này. Tuy là nói như vậy,
nhưng đối với Đỗ Tam Nương nhìn thấy đồ bẩn đều không chịu được, vẫn là
đi lấy nước, quét rác, lau bàn.
Những tro bụi bay lên làm cho Đỗ
Tam Nương bị sặc ho lên, thật vất vả mới dọn sạch nhà chính, còn ở trên
lầu nàng cũng không làm gì. Quay đầu đi phòng bếp, lấy đồ ăn mới mua ra, đặt vào trong chậu.
Làm xong những việc này, thấy thời gian
vẫn còn sớm, Đỗ Tam Nương ở trong phòng bếp ngồi một lát, rồi đóng cửa
lại chạy đi ra ngoài.
Còn chưa đến gian nhà nhỏ kia, liền nghe
thấy tiếng thở hổn hển của hắn, cái búa sắt kia đập thùng thùng lên dụng cụ! Đỗ Tam Nương không có đi thẳng vào, trái lại là đứng ở ngoài cửa,
cẩn thận nghe thanh âm của hắn, tưởng tượng mỗi một động tác của hắn!
Nghĩ nghĩ, nàng nở một nụ cười thật tươi, nhưng cũng không dám cười ra
tiếng, rồi nàng chạy đến chỗ cửa.
Đỗ Tam Nương cong lưng, ngồi
xổm ở phía dưới cửa sổ, ngay sau đó chậm rãi nhô đầu lên, chỉ lộ ra một
đôi mắt, thấy Lục Trạm đang đứng ở đó gõ đồ, miệng căng ra, banh mặt,
các cơ bắp trên người đều phồng lên.
Tuy rằng thời tiết đã không
còn lạnh, nhưng mà hắn lại là khí thế ngất trời, hắn đưa lưng về phía
nàng, thấy y phục sau lưng hắn đều ướt đẫm, hắn lấy kìm sắt kẹp đồ đặt
vào trong nước, trong nước vang lên tiếng xuy xuy, một làn khói nóng bay ra!
Đỗ Tam Nương cong đôi mắt nhìn hắn, một bên che miệng sợ
hắn nghe thấy tiếng, muốn nhìn hắn khi nào mới phát hiện có người đang
nhìn trộm!
Lục Trạm đặt công cụ ở trong tay lên bàn, đi đến giá rửa mặt rửa sạch tay, lau mặt rồi nói: “Muội đã nhìn đủ chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT