Khuôn mặt của Ôn Nhuận đỏ bừng, đôi mắt ẩm ướt bởi nụ hôn của hắn, cơ thể khẽ run lên. Cậu bất lực mím môi, không chịu gọi lại tên hắn, chỉ cảm thấy
dù sao cũng không thể thoát khỏi cánh tay cường tráng của hắn, cả người
như sắp bốc cháy thành tro trong vòng tay hắn.
Diệp Hàn Thanh giữ chặt cậu, cảm nhận được sự giãy giụa nhẹ của người trong
vòng tay, cuối cùng lộ ra dấu vết mờ mịt cùng lo lắng dưới vẻ mặt hạnh
phúc, cuối cùng cũng thôi tàn phá đôi môi tội nghiệp, thay vào đó là ấn
vầng trán dịu dàng, hơi thở đan xen vào nhau.
“Em hối hận sao?”
Ôn Nhuận hai mắt run lên, trong tiềm thức lắc đầu, “Không có.”
Diệp Hàn Thanh cẩn thận quan sát biểu hiện của cậu, thấy cậu không miễn
cưỡng mà kháng cự, liền bình tĩnh lại sự khó chịu ẩn nấp sau lưng. Những điều xảy ra đêm nay thực sự đã vượt quá sự mong đợi của hắn. Hắn vốn dĩ chỉ là đến tặng quà sinh nhật cho Ôn Nhuận, nhưng Ôn Nhuận đã ngủ thiếp đi.
Với vẻ ngoài trầm ổn và cư xử tốt,
hắn không thể không mím môi mỏng, nhưng lúc này, Ôn Nhuận đã tỉnh lại.
Cậu rõ ràng đã tỉnh, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, gần như buông tha
cho hành vi của hắn.
Điều này làm sao hắn có thể chịu được?
Người trước mặt thật đẹp, mỗi lúc một muốn dụi người vào lòng, ghi dấu ấn, tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Ý chí vào ban đêm luôn yếu hơn ban ngày, chưa kể thái độ gần như lầm lì và khách sáo, khiến hắn hoàn toàn không có lý trí.
Hắn nghĩ vậy, và cũng làm như vậy.
Vị của cậu ngọt ngào hơn những gì hắn có thể tưởng tượng.
Hắn đột nhiên không thể chờ đợi. Hắn vốn là muốn đợi cậu hồi sức, liền
nguyện ý bị hắn ôm hôn. Nhưng vụ tai nạn hôm nay đã làm gián đoạn kế
hoạch của hắn.
Hắn không muốn đợi nữa.
Ôn Nhuận như một chú cừu non ngốc nghếch, vừa ngốc vừa rụt rè, nếu không
ép cậu một chút, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có bước tiếp theo, hôm nay
sẽ chỉ nhìn cậu lén lút như lúc đi máy bay sau của hắn. Bị phát hiện,
ngay lập tức trốn trong sợ hãi, và sau đó giả vờ như không có gì xảy ra. Rõ ràng, cậu có thể dễ dàng khơi dậy mọi cảm xúc của hắn chỉ bằng một
cái nhìn.
Diệp Hàn Thanh ôm người trong
lòng có chút ác ý, cố ý phun lên hơi ấm nóng rực của cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, rất chậm rãi nói: “Vậy thì tại sao không gọi tên của anh? Bạn
trai, hửm?”
Cậu không gọi tên hắn … Rõ
ràng chỉ là hai chữ, nhưng Ôn Nhuận cảm thấy chữ này mang theo sức nặng
rất lớn, phải dùng hết sức bình sinh mới có thể phun ra. Tim cậu đập rất nhanh, cậu muốn giải thích nhưng không biết phải giải thích như thế
nào. Cậu chỉ muốn gọi một cái tên, nhưng tim của cậu bỗng chốc đập
nhanh, thậm chí còn không thể nói được lời của mình?
Điều này thật quá xấu hổ. Ôn Nhuận giống như đà điểu cứ cúi đầu, giấu mặt
vào trong hõm cổ, như thể bằng cách này cậu có thể che giấu hết sự
ngượng ngùng và xấu hổ của mình.
Cảm nhận được sự trốn tránh của cậu, Diệp Hàn Thanh mạnh mẽ chống đỡ hai chân, ôm cậu lên, đặt cậu lên hai chân của mình.
“Đừng quan tâm nó.” Diệp Hàn Thanh thấy cậu rốt cục chịu ngẩng đầu, sờ má
bằng lòng bàn tay ấm áp, rồi hỏi: “Tại sao không gọi tên anh? Em không
thích anh?” Hắn hỏi rất chậm, mắt dán vào Ôn Nhuận, hắn không muốn bỏ lỡ một sự thay đổi nào trên gương mặt của cậu.
“Không có…” Ôn Nhuận lông mi run lên, bối rối lắc đầu, muốn nói không thích,
nhưng khi mở miệng, thì không nói được gì trước ánh mắt nóng rực của
hắn, chỉ có thể đỏ mặt, mũi và lắc đầu.
“Vậy thì thích?” Diệp Hàn Thanh không cho cậu cơ hội hô hấp, đè ép từng bước.
Ôn Nhuận chóng mặt và nóng bừng, trong lòng rối bời một hồi, nhưng cậu
thấy trong mắt hắn có sự mong đợi, không muốn làm hắn thất vọng nên đành chịu xấu hổ mà gật đầu lia lịa.
Diệp Hàn Thanh không hài lòng với câu trả lời như vậy, giả vờ ngu ngốc: “Gật đầu là có ý gì? Không thích anh?”
Ôn Nhuận bị hắn ép phải lui ra ngoài, chóp mũi đỏ bừng ”Không có…không thích”
Nói đến cuối, giọng đã khóc rồi. Cậu vừa lúng túng vừa xấu hổ, từ trước đến nay cậu luôn dè dặt, sau khi bị hôn rất lâu, cậu bị Diệp Hàn Thanh ép
phải tỏ tình, cậu muốn tìm một cái vỏ để nhốt mình lại.
Và ngay cả khi người này tự mình nói ra, thì hắn vẫn buộc cậu phải nói ra.
Ôn Nhuận cảm thấy mình giống như một con sò, bị Diệp Hàn Thanh bắt được,
cậu phải cạy vỏ của hắn ra và nhào những con sò mềm bên trong.
Cậu vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhưng Diệp Hàn Thanh quá mạnh mẽ, cậu không
thể dứt ra được, và cậu không muốn làm hắn thất vọng, vì vậy cậu chỉ có
thể kìm nén sự xấu hổ và lột trái tim mình ra với hắn. .
Cậu không biết mình bắt đầu có tình cảm khác thường với Diệp Hàn Thanh từ khi nào, nhưng cậu biết rằng cậu thực sự thích hắn.
Những hạt giống mà cậu ấy gieo trước khi nhận ra nó đã bén rễ vào lúc cậu ấy
nhìn thấy Diệp Hàn Thanh, người đến đón cậu ấy hôm nay, giống như chui
ra khỏi mặt đất. Cậu tự lừa dối bản thân và không muốn đi vào cuộc,
nhưng vào lúc này, cậu buộc phải thừa nhận tình cảm của mình.
“Thật trùng hợp, anh cũng thích em.” Diệp Hàn Thanh thấy cậu đỏ cả mắt, mũi
cũng đỏ, không khỏi xót xa. Cúi đầu hôn lên mắt và mũi của cậu, một
giọng nói trầm thấp xưng tụng vang lên bên tai cậu, “Anh thích muốn mang giấu em đi, chỉ có anh có thể nhìn thấy …”
Hắn mút hôn lên vành tai của cậu. “Em nghĩ… Đây là yêu nhau thôi sao?”
Trái tim của Ôn Nhuận như trống không, hắn hung hăng theo dõi, cuối cùng rên rỉ như muỗi kêu.
Khóe miệng Diệp Hàn Thanh càng cong hơn, vẻ lo lắng sâu thẳm cùng sương mù
dưới mắt cũng biến mất, chỉ còn lại một mảnh nóng như thiêu đốt, kéo
theo hơi thở của hắn, hạ giọng hỏi: “Sau đó, anh có thể ôm em, hôn em,
và…” Những lời cuối cùng được giấu giữa môi và răng, khuôn mặt ấm áp của Ôn Nhuận đỏ bừng, và cậu lo lắng nên di chuyển cơ thể của mình, nhưng
đột nhiên cảm thấy sự kỳ lạ của hắn.
Cơ
thể cậu cứng lại và cậu không dám cử động nữa. Cậu bối rối nhìn hắn,
“Anh, anh …” Về phần hắn như thế nào, cậu không nói được gì nữa.
Diệp Hàn Thanh không giấu giếm mong muốn của mình đối với cậu, nhưng khi
nhìn thấy cậu, hắn thực sự bối rối, biết kết quả ngày hôm nay đã là tốt
nhất rồi, còn lại vẫn sẽ là tốt nhất nên chỉ hôn cậu rồi ngây ngô nói.
“Anh bị sao vậy?”
Ôn Nhuận bị sự táo bạo của hắn làm cho sửng sốt, như thể cậu lại biết hắn, nhưng chỉ cần để
hắn nói ra thì thật xấu hổ, vì vậy cậu chỉ có thể đẩy hắn ra, nói như
muỗi kêu: “Anh để, em đi … “
“Vậy thì anh phải hôn em một lát đã” Giọng nói của Diệp Hàn Thanh tiến lên từng li
từng tí nhấp vào môi cậu, ngơ ngác: “Hôn rồi buông em ra.” Ôn Nhuận áp
vào trong ngực hắn. Vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ bối rối và do dự, cuối
cùng ngón tay cậu siết chặt quần áo, nhắm mắt lại và bối rối, hắn mút
lên môi cậu.
Cảm giác ấm áp và mềm mại khi hắn vừa chạm vào liền tách ra.
Diệp Hàn Thanh giọng nói còn chưa dứt, nhưng hắn biết hôm nay hắn đã lĩnh
đủ, còn phải cho cậu thời gian, mới có thể cho qua, sợ rằng sau này cậu
sẽ trốn tránh hắn. Hắn không cần phải vội và that lỏng sự kiềm chế của
mình.
Ôn Nhuận được vừa thả lỏng cơ thể, lập tức hai chân như một con thỏ sợ hãi, liền trốn ở trên giường, cuộn mình chăn bông mỏng.
Liếc mắt một cái, không ai nhìn thấy cậu, đơn giản nhắm mắt đuổi khách, “Em đi ngủ, Diệp … anh đi ngủ sớm đi.”
Diệp Hàn Thanh cười khẽ, cúi xuống lông mày hôn nhẹ, giọng điệu vô cùng ám muội nói: “Chúc bạn trai của tôi ngủ ngon.”
Lông mi của Ôn Nhuận run lên, và cậu vùi đầu vào gối. Cậu có chút khó chịu,
tại sao Diệp Hàn Thanh lại hôn cậu? Hắn không như thế này trước đây! Sao đêm nay dường như là một người khác.
Diệp Hàn Thanh bất đắc dĩ nhìn cậu chốn trên giường, thấy cậu thật sự không
chịu để ý chính mình, cứ như vậy cuộn chính mình trong chăn, Diệp Hàn
Thanh cuối cùng bất đắc dĩ rời đi. Ôn Nhuận ở trong chăn bông cảm thấy
nóng, nhưng có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Tương lai sẽ còn rất dài, hắn nghĩ.
Và trong một ngôi nhà gỗ khác cách họ hai đến ba trăm mét, Quách Tùng Phi đang bí mật mở cửa phòng Thẩm Mục Tuân.
Hôm nay uống hơi nhiều rượu, sau khi trở về liền tắm rửa, ngủ thiếp đi. Ngủ được nửa giấc thì bị nước tiểu đánh thức nên ngơ ngác đứng dậy đi vệ
sinh. Tuy nhiên, sau khi đi vệ sinh, cậu ta không thể ngủ được nữa.
Phòng của Thẩm Mục Tuân đối diện với cậu ta, đối phương đã ngủ say không ngờ …
Có lẽ chính là tàn dư rượu đã làm nên dũng khí của Quách Tùng Phi đêm nay. Cậu ta nhẹ nhàng chạm vào cửa phòng Thẩm Mục Tuân và cố vặn tay nắm
cửa, có vẻ như ông trời cũng đang giúp cậu ta, cửa không khóa, cậu ta
vặn nhẹ mở ra.
Quách Tùng Phi trong lòng vui mừng khôn xiết, mở cửa như kẻ trộm lẻn vào.
Giữa phòng ngủ có một cái giường lớn, trong bóng tối có thể mơ hồ nhìn thấy
một bóng dáng. Quách Tùng Phi nín thở, chậm rãi đến gần giường.
Thẩm Mục Tuân ngủ rất say, hơi thở nhẹ nhàng và nông hơn, và nét mặt lạnh
lùng của hắn trở nên mềm mại hơn rất nhiều sau khi ngủ say. Quách Tùng
Phi ngồi xổm ở bên giường nhìn hắn, càng nhìn càng thấy hắn hợp ý với
mình, liền mạnh dạn đưa tay sờ sờ mặt của hắn.
Da mặt mềm mại đàn hồi, Quách Tùng Phi hầu kết lăn lộn một chút, lại tiếp tục táo bạo đi xuống.
Cơ thể của Thẩm Mục Tuân rất tốt, khung xương được bao phủ bởi một lớp cơ
mỏng, đường nét uyển chuyển, không hề cường điệu. Quách Tùng Phi càng sờ càng thích, động tác càng ngày càng táo bạo.
Cậu ta đang cảm thấy vui vẻ, thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, “Có phải là sờ rất sướng tay đúng không?”
Quách Tùng Phi trong tiềm thức muốn trả lời, nhưng lại đột nhiên phản ứng
lại, kinh hãi nhìn về phía Thẩm Mục Tuân. Thẩm Mục Tuân cười mà như
không cười nhìn cậu ta, ánh mắt sâu thẳm không rõ. Thấy cậu ta kinh hãi
há to miệng, đơn giản kéo hắn đè lại, cự tuyệt khách khí nhìn không rõ
hắn, “Còn muốn tiếp tục sao?”
Quách Tùng Phi thật ra có chút xấu hổ, nhưng là nghĩ như vậy, đà không thể bị đánh bại, cậu ta đập vào cổ hắn ta, sau khi chạm vào hắn, Quách Tùng Phi
nói: “Tiếp tục đi!”
Thẩm Mục Tuân nói với một nụ cười sâu sắc, “Vậy tôi không khách khí.”
Trước khi Quách Tùng Phi có thể phản ứng với câu nói này, có nghĩa là, Quách Tùng Phi thấy rằng hắn đã nắm chặt tay của cậu ta.
“Cậu làm gì vậy? Buông tôi ra!” Quách Tùng Phi rốt cuộc cảm thấy có gì đó
không đúng, hơi nhúc nhích, nhưng phát hiện không kịp. Thẩm Mục Tuân
mạnh mẽ đến mức cậu ta dùng một tay siết chặt cả hai cổ tay của mình,
giống như một cái vòng sắt.
Rõ ràng sức
lực của cậu ta không nhỏ, nhưng cậu ta không có sức để chống lại Thẩm
Mục Tuân. Khi chú ý đến động tác của Thẩm Mục Tuân, Quách Tùng Phi có
chút hoảng hốt, mở to hai mắt nhìn Thẩm Mục Tuân, tức giận nói: “Cậu
đừng nghĩ, cũng không nên nghĩ tới!”
Thẩm Mục Tuân thoải mái, vẻ mặt ẩn hiện trong bóng tối không thể phân biệt, “Quách nhị thiếu biết tôi đang suy nghĩ cái gì?”
“Nhị thiếu gia chưa từng thử qua hương vị bên dưới đúng không?” Thẩm Mục Tuân cười nhẹ.
“Cậu dám!” Quách Tùng Phi rùng mình, định dùng chân đá vào hắn, nhưng lại dễ dàng bị Thẩm Mục Tuân áp chế.
Nhìn thấy hắn có vẻ muốn thật, Quách Tùng Phi cả người run lên. Cậu ta vùng
vẫy tuyệt vọng không quan tâm đến mặt mũi, cậu ta gào lên, “Đồ khốn kiếp thả tôi ra !! Cậu, nếu cậu dám … Tôi sẽ không tha cậu!”
Thẩm Mục Tuân lạnh lùng nhìn thấy cậu ta giãy dụa, hắn không dừng lại bởi những lời đe dọa của cậu ta.
Quách Tùng Phi cảm nhận được chủ ý của hắn, thân thể chấn động, để giữ được
sự trong trắng của mình, cậu ta đột nhiên lao ra, thoát khỏi sự trấn áp
của Thẩm Mục Tuân. Lấy lại tự do bằng cả hai tay, cậu ta quyết liệt đẩy
hắn, lao ra khỏi phòng ngủ, kinh ngạc chạy về phòng rồi đóng sầm cửa lại một cái “rầm”.
Khi cửa bị khóa, Quách Tùng Phi dựa vào cửa, kinh ngạc.
Trong bóng tối, nhìn thấy bóng lưng của cậu ta hoảng sợ bỏ chạy, Thẩm Mục
Tuân cười một tiếng, đứng dậy đóng cửa lại. Nhưng trong lòng thầm nghĩ,
lần này mình đã dạy dỗ cậu ta đủ rồi, sau này sẽ không dễ dàng khiêu
khích hắn nữa, đúng không?
Hắn đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, vừa rồi hù dọa Quách Tùng Phi, thế nhưng làm cho bản thân xuất hiện một cỗ hỏa khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT