Edit: Lê

Beta: Mai Nhi

Lục Trạm vừa thích đùa giỡn lại vừa ham uống rượu, Ôn Nhuận cũng không dám đọ tửu lượng với ujcậu, chỉ chiều lòng uống cùng cậu một ly rồi chuồn mất. Đến khi phản ứng lại thì không biết đã chạy đến cạnh bàn Diệp Hàn Thanh từ lúc nào, bây giờ có muốn giả bộ không thấy cũng không được nên Ôn Nhuận chỉ có thể nở một nụ cười, cố không chế ánh mắt không nhìn đến khay bánh ngọt trống trơn: “Diệp tổng, anh Trịnh.”

Trịnh Tuyên giơ ly rượu lên, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, quà đã được để trong phòng ca rồi đấy.”

Ôn Nhuận rót thêm rượu rồi cụng ly với hắn, đôi mắt sáng ngời cũng toát lên ý cười: “Cảm ơn anh, đây là sinh nhật vui vẻ nhất của tôi.”

“Sau này, năm nào cũng sẽ vui vẻ và náo nhiệt như thế.” Trịnh Tuyên liếc nhìn Diệp Hàn Thanh, một câu hai ý cứ như đang ám chỉ điều gì.

Ôn Nhuận không nghe hiểu hàm ý trong lời của hắn nên chỉ gật đầu hùa theo. Cậu nhớ lại, lúc ấy ký hợp đồng là do đầu óc không được bình tĩnh. Thế nhưng, khi đã loạng choạng đi trên con đường này rồi thì cậu lại càng thêm yêu thích diễn xuất, cũng kết thêm được rất nhiều bạn mới. Với bản thân cậu mà nói, đó đều là điều rất may mắn.

Ba người một bên uống rượu, một bên chơi đùa ầm ĩ. Tiệc sinh nhật đơn giản chỉ là uống rượu, đùa giỡn nhau thôi. Tính tình Ôn Nhuận hiền hòa, thế nhưng vẫn không cản được trong đám bạn có hai ba người thích chơi đùa. Trước kia cũng chỉ một Lục Trạm lăn lộn đến mức không đứng dậy nổi, bây giờ lại có thêm Quách Tùng Phi và Tạ Ngọc Phàn nữa, quả thật đúng là rượu gặp bạn hiền ngàn chén ít, ba người đó tụm lại sảng khoái uống rượu cùng nhau.

Rượu vào bụng nhiều khiến đầu óc choáng váng làm cho lá gan cũng lớn lên không ít. Không biết là ai trong ba người khơi mào, bắt đầu trét kem lẫn nhau. Tay Quách Tùng Phi dính đầy kem, chóng mặt đi trét lên người Lục Trạm, nhưng lại không cẩn thận đụng trúng người khác. Cậu bất mãn quay đầu lại nhìn, phát hiện người bị đụng là Thẩm Mục Tuấn thì lập tức nở nụ cười, còn vươn tay sờ mặt Thẩm Mục Tuấn nữa. Sau khi trét chút kem lên mặt người ta rồi, cậu híp mắt khen ngợi: “Da anh tốt ghê á, vừa sáng vừa mềm nữa.”

Thẩm Mục Tuấn rũ mắt nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh không rõ thần sắc.

Lục Trạm ở cạnh thấy vậy thì hít một ngụm khí lạnh, ngay lập tức chuồn đi mất, bỏ lại người anh em chí cốt của hắn.

Cậu ta muốn tìm chết tui cản không nổi.

Sờ xong mặt người ta, Quách Tùng Phi còn cố tình phóng đãng híp mắt lại liếm ngón tay, si mê nói: “Ngon quá đi mất.”

Mặt Thẩm Mục Tuấn không cảm giác hỏi: “Ngọt không?”

Quách Tùng Phi cười ngây ngô: “Ngọt.”

Thẩm Mục Tuấn hỏi tiếp: “Ăn ngon không?”

Quách Tùng Phi gật gật đầu: “Ngon.”

Thẩm Mục Tuấn không nói nữa, đôi mắt thâm trầm nhìn cậu ta một hồi lâu.

*

Lục Trạm chạy đi thành công gặp được Tạ Ngọc Phàn, hai tay của hai người toàn là kem được giấu ở sau lưng rồi đồng thời đi tìm Ôn Nhuận. Lục Trạm dùng bàn tay sạch sẽ vỗ bả vai Ôn Nhuận, cậu vừa quay đầu lại thì hai người ra tay như bị điện giật trét hết kem lên mặt. Mỗi bên mặt có năm dấu kem, rất chi là cân đối nha!

Ôn Nhuận kịp thời phản ứng lại, vuốt kem trên mặt xuống phản kích nhưng Lục Trạm và Tạ Ngọc Phàn đã cười phá lên rồi bỏ chạy.

Ôn Nhuận đuổi theo, cả đám lập tức ầm ĩ thành một đoàn, toàn bộ phòng ăn đều là âm thanh cười đùa ồn ào, thỉnh thoảng sẽ vang lên vài tiếng kêu sợ hãi.

. . .

Trong nhà hàng gỗ, khi mọi người chúc mừng sinh nhật Ôn Nhuận thì cư dân mạng và Sữa Bột cũng không hề rảnh rỗi.

Hai đề tài #Chúc Ôn Nhuận sinh nhật vui vẻ 0429# và #Có một vị thổ hào siêu cấp vip pro cổ vũ cho sinh nhật Ôn Nhuận # đã đứng top hot search. Cái đầu tiên là do Sữa Bột cố gắng đưa lên, nhưng cái sau hoàn toàn là dựa vào quần chúng ăn dưa giữ ở trên đấy tận nửa ngày.

Sinh nhật của các ngôi sao đa phần đều giống nhau, đều sẽ có màn hình LED lớn mang đậm dấu ấn cá nhân được phổ biến rộng rãi, quảng bá ở cả ga tàu điện ngầm hoặc là giúp đỡ từ thiện…. Cách làm đều không quá khác biệt nhưng đó là tấm lòng fan dành cho thần tượng của họ.



Nhưng sinh nhật Ôn Nhuận lại đặc biệt khác. Khác ở đâu ư? Khác ở chỗ đoàn quân mới Sữa Bột đột nhiên vùng lên, một thần hào* lướt gió xuất hiện.

(*) Thần hào: ý chỉ người vô cùng giàu có.

Sáng sớm hôm ấy, có một người tung một bức ảnh ở sân bay lên weibo, trong hình là một chiếc máy bay màu vàng kem hạ cánh tại sân bay thủ đô. Chiếc máy bay đó nhỏ hơn chiếc máy bay chở khách cỡ lớn một chút, được phủ bởi một màu vàng kem, hai bên cánh máy bay viết mấy chữ to “Ôn Nhuận sinh nhật tuổi hai mươi vui vẻ”, trên thân máy bay thì in hình chibi của Ôn Nhuận. Nhìn sơ qua thì chính là máy bay của một thần hào nào đó.

Tuồn ảnh ở sân bay ra chính là một Sữa Bột, đăng weibo còn đặc biệt tag tác giả của bản chibi đó [@Cả đời chỉ yêu Nhóc Ôn. Bà chủ ơi!!! Mau nhìn cái gì kìa!!!!]

Tác giả trả lời lại bài weibo đó một câu “Đậu móa” kèm một tấm ảnh cap màn hình, trong ảnh là tài khoản weibo [Tiêu Tiêu Ngô Diệp] đã trao đổi với cô về việc mua bản quyền với một số tiền chuyển khoản kếch xù.

Hóa ra, khoảng thời gian trước đột nhiên có người tìm đến cô để mua bản quyền, nói là muốn in chút thứ để tiếp ứng vào sinh nhật của Nhóc Ôn, cô cũng chỉ cho là một fan hâm mộ muốn làm gì đó thôi nên đồng ý. Không ngờ vị thổ hào này hỏi cô số thẻ xong thì không chút vòng vo trực tiếp chuyển cho cô một trăm ngàn nhân dân tệ tiền ủy quyền tác phẩm. Sau đó, vị ấy lập tức biến mất.

Trăm triệu lần không nghĩ tới là tác phẩm của cô được vị boss bí ẩn nọ in trên máy bay tư nhân, nhưng đó không phải là vị thổ hào bình thường mà là một thổ hào siêu cấp vip pro. Tác giả gốc bất ngờ tung ID weibo ra, rất nhanh có một bạn Sữa Bột khác phát hiện vị [Tiêu Tiêu Ngô Diệp] có tham gia vào group cổ vũ, thậm chí còn có bạn Sữa Bột đăng ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện lên.

Sinh nhật của thần tượng thì fan hâm mộ có năng lực cũng sẽ tham gia góp vốn. Ban đầu nhóm Sữa Bột muốn bao toàn bộ tuyến tàu điện ngầm số hai để mừng sinh nhật Ôn Nhuận, kết quả vừa mới nói ra chưa kịp thực thực hiện đã bị [Tiêu Tiêu Ngô Diệp] không đồng ý mà hóa thành bong bóng.

Lý do: Tôi đã bao hết tất cả các tuyến xe rồi, mọi người đổi cái khác đi.

Toàn thể nhóm Sữa Bột cùng chung một vẻ mặt: excuse me??????

Cái con người lạ lùng vừa mở miệng đã nói bậy nói bạ cứ thế bị đá ra khỏi group.

Đây chỉ một câu chuyện bé xíu, các fans vốn đã sớm quên mất rồi, nhưng tác giả của bức tranh lại tuồn ra rằng có thể chủ nhân của chiếc máy bay tư nhân chính là [Tiêu Tiêu Ngô Diệp] thì niềm vui lại nhân đôi. Bởi vì người ta không hề nói láo, ngay ngày 29 đó, tại tuyến tàu điện ngầm số hai và số ba đông người nhất nhì thành phố B toàn bộ đều đổi thành màu sắc cổ vũ cho Ôn Nhuận – màu vàng kem, tàu điện ngầm ùn ùn đi tới đều là ảnh tuyên truyền của Ôn Nhuận, ngay cả bảng quảng cáo ở ga tàu cũng được đổi thành ảnh chụp sinh nhật của Ôn Nhuận.

Mà những thứ đó có phải là bút tích của Sữa Bột bọn họ đâu.

Vì vậy, vị thổ hào siêu cấp từng bị cho là fan giả có phong cách như gió bay này cứ vậy mà lên hotsearch. Nhưng lên hotsearch không chỉ là chuyện của fandom, mà quần chúng ăn dưa rảnh rỗi cũng bắt đầu rần rần truy lùng danh tính của vị thổ hào đó, nhưng cả nửa ngày tiếp theo cũng không tìm thêm được tin tức gì. Ngược lại, có người phát hiện ngày 29 đó có người lấy danh nghĩa Ôn Nhuận quyên góp hai triệu nhân dân tệ vào quỹ.

Nhìn bút tích ấy chắc chắn không phải là fan làm, hiển nhiên là do vị thổ hào có thân phận thần bí kia.

Vị boss bí ẩn đó cứ vậy mà đứng top hot search, mà weibo [Tiêu Tiêu Ngô Diệp] cũng tăng mấy trăm ngàn lượt theo dõi. Cũng bởi vì tìm không ra thận phận của thổ hào nên độ hot trên weibo không có dấu hiệu giảm, mãi đến tối thì quần chúng trên mạng vẫn đang phỏng đoán. Chỉ là những phỏng đoán ban đầu đã chạy lên trời, bắt đầu đi lên con đường suy đoán xiêu vẹo không thể tưởng tượng nổi.

. . .

Mà ở đây, Diệp Hàn Thanh tất nhiên sẽ không thừa sức lực đi để ý những chuyện ấy.

Toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Ôn Nhuận, dùng vẻ mặt nuông chiều nhìn cậu đùa giỡn với người khác, bôi kem khắp mặt.

Suốt buổi tối, mọi người ồn ào chơi đùa đến khi mệt không thể động đậy được nữa mới tự đi về nghỉ ngơi. Diệp Hàn Thanh đã sớm chào hỏi với Vu Lỗi, nhà gỗ tại làng du lịch đều được bỏ trống, phòng đã được chuẩn bị xong xuôi từ trước, họ chỉ cần đi thẳng đến nghỉ ngơi là được.

Ngôi nhà gỗ chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách nên Ôn Nhuận đương nhiên là ở chung với Diệp Hàn Thanh. Hai người cùng nhau đi về, Ôn Nhuận vừa mệt vừa buồn ngủ, vừa vào đến là đi tắm luôn, tóc còn chưa kịp lau khô đã tựa đầu lên thành giường ngủ.

Lúc Diệp Hàn Thanh đến tặng quà thấy cửa phòng mở hé, bên trong đèn điện sáng chưng nhưng lại không có tiếng động. Diệp Hàn Thanh thấy đã sắp mười hai giờ rồi thì đẩy cửa đi thẳng vào, đến phòng ngủ nhìn thấy tóc Ôn Nhuận vẫn còn hơi ướt mà cậu lại đang dựa vào thành giường say giấc nồng.

Diệp Hàn Thanh di chuyển xe lăn tới gần mép giường, khẽ gọi cậu hai lần nhưng Ôn Nhuận chỉ hơi nhíu mày, mũi hừ hừ hai tiếng chứ không tỉnh. Mà lúc này đây, Diệp Hàn Thanh dựa rất gần cậu. Ôn Nhuận nghiêng đầu ra phía ngoài, nếu toàn thân nghiêng thêm một chút nữa sẽ chuẩn xác nghiêng vào lồng ngực của hắn.

Đặt quà ở cạnh giường, Diệp Hàn Thanh kiềm chế ánh mắt quan sát Ôn Nhuận. Cậu vừa tắm xong nên da dẻ trắng nõn mềm mại, thoang thoảng mùi sữa tắm, lông mi đen rũ xuống dường như vẫn còn đọng lại hơi nước. Trái tim Diệp Hàn Thanh như bị khều một cái, hắn vươn tay nhẹ nhàng gảy, đúng thật là có nước. Ngón tay hắn từ từ đi xuống, đụng lên chóp mũi thẳng tắp, cuối cùng lại rơi trên đôi môi còn đỏ hơn ban ngày.

Môi Ôn Nhuận không mỏng như môi hắn mà lại rất đầy đặn, sờ lên mềm mại, cảm giác khiến người ta lưu luyến. Con ngươi Diệp Hàn Thanh tối sầm lại, nhẹ nhàng miết lên đó, chợt thấy lông mi người đang ngủ run rẩy giống như con bướm bị dọa sợ vỗ cánh bay đi. Động tác Diệp Hàn Thanh dừng lại trong giây lát, ngẩng đầu nhìn nhưng Ôn Nhuận vẫn đang chìm trong giấc ngủ say chưa tỉnh lại.



Hắn rũ mắt rồi đột nhiên bật cười, ngón tay chuyển qua nắm cằm của cậu sau đó chồm người lên ngậm môi cậu, nụ hôn triền miên, hai đôi môi dán sát vào nhau nhưng đôi mắt đen láy của hắn vẫn luôn quan sát phản ứng của Ôn Nhuận.

Có thể thấy rõ là hô hấp của người đang ngủ rối loạn, thân thể hơi run rẩy, lông mi đen như lông quạ run run thoạt nhìn như một con bướm bị người ta bắt.

Cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, Diệp Hàn Thanh cạy hàm răng đóng chặt của cậu móc đến đầu lưỡi mềm mại.

Ôn Nhuận cố gắng khống chế nhịp thở của mình để không bị lộ là đã tỉnh. Thật ra khi Diệp Hàn Thanh gọi thì cậu đã mơ màng tỉnh lại rồi, chẳng qua là quá buồn ngủ nên không muốn mở mắt. Mãi đến khi Diệp Hàn Thanh đột nhiên chạm vào môi cậu thì cậu mới bị dọa cho tỉnh ngủ. Nhưng cậu sợ nếu mình tỉnh lại thì sẽ rất lúng túng nên mới theo bản năng giả bộ ngủ, mong Diệp Hàn Thanh nhanh chóng rời đi.

Không ngờ được hắn lại thừa dịp cậu ngủ hôn trộm cậu.

Nụ hôn mạnh mẽ làm cho cậu thấy hơi khó thở, nhưng nếm thử thì cũng không quá ghét bỏ. Đầu lưỡi Ôn Nhuận né tránh nhưng lại bị hắn bắt lại mút vào, hôn đến mức Ôn Nhuận cảm thấy mình sắp không thở được rồi thì hắn mới bỏ qua cho cậu.

Hai mắt Ôn Nhuận nhắm thật chặt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu thầm nghĩ “Hôn lâu vậy rồi thì đi đi chứ?”

Diệp Hàn Thanh thích thú nheo mắt lại, ngón tay cái lau chất lỏng trong suốt nơi khóe miệng của cậu. Thấy cậu vẫn đang lừa người dối mình giả bộ ngủ nhưng lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống, hắn phát ra tiếng cười trầm thấp: “Chưa tỉnh à? Muốn anh tiếp tục hôn hửm?”

Biết không thể tiếp tục giả vờ ngủ nên Ôn Nhuận đành mở mắt ra, ngượng ngùng xen lẫn chút tức giận gọi hắn: “Diệp tổng!”

“Hửm?” Diệp Hàn Thanh xích lại gần cậu, đôi mắt đong đầy ý cười: “Sao lại gọi là Diệp tổng?” Gò má của hắn kề sát bên tai cậu, môi dường như đã chạm đến dái tai, dùng giọng điệu trầm thấp dụ dỗ: “Gọi tên anh đi.”

Ôn Nhuận rụt vào bên kia giường tránh sự đụng chạm của hắn, trong lòng vừa thấp thỏm vừa ngơ ngác, cậu nhìn Diệp Hàn Thanh khẽ hỏi: “Em lấy thân phận gì để gọi tên của anh?”

Diệp Hàn Thanh sửng sốt nhưng thấy vẻ mặt thấp thỏm của cậu thì cười khẽ một tiếng, kéo người qua hôn lên mắt.

Tay Ôn Nhuận tay để trên ngực, cảm nhận được trái tim đang đập mãnh liệt, nghe thấy hắn dùng giọng điệu trầm thấp nói ra từng câu từng chữ: “Bạn trai, bạn đời duy nhất, người thừa kế tài sản, … Em muốn thân phận nào đây?”

Hô hấp Ôn Nhuận như dừng lại, hai mắt trợn to nhìn hắn, há miệng không nói nên lời.

Diệp Hàn Thanh hôn lên ấn đường của cậu, cánh tay dùng lực trói eo cậu lại, ôm cậu thật chặt vào lòng, cười nói: “Không chọn à? Vậy là chọn hết.” Cánh tay mạnh mẽ của hắn lấy tay cậu đặt lên eo mình để cậu cũng ôm lại hắn, sau đó trầm giọng nói: “Chọn rồi thì không thể đổi ý đâu đấy.”

Dứt lời, thấy Ôn Nhuận vẫn ngây người không có phản ứng, hắn bất mãn gặm môi cậu luôn.

Ôn Nhuận bị cắn đau mới lấy lại tinh thần, xấu hổ đẩy hắn ra nhưng giọng lại yếu xìu: “Diệp tổng, trước hãy buông em ra đi mà. . .”

Diệp Hàn Thanh không buông, kiên nhẫn nói: “Gọi tên anh.”

Ôn Nhuận bị hắn hôn đến mức lòng dạ rối bời, cậu chỉ cảm thấy đầu mình biến thành hồ dán hết rồi nên qua loa gọi mấy tiếng “Diệp tổng”, trái lại bị Diệp Hàn Thanh trừng phạt táo tợn hơn, chóp mũi Ôn Nhuận ửng đỏ, cuối cùng cũng yếu thế mà gọi tên hắn.

Diệp Hàn Thanh… Hàn Thanh…

Ba chữ ngắn ngủi nhưng vào tai hắn lại ngọt như mật, động tác Diệp Hàn Thành nhẹ nhàng lại, dịu dàng liếm môi cậu rồi ậm ờ thúc giục: “Tiếp tục gọi nào. . .”

Giọng nói vừa êm dịu vừa mềm dẻo, lại mang thêm sự cầu xin gọi tên hắn, quả thật đúng là mềm mại đến tận xương tủy.

Hết chương 49.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Diệp tổng: Khó lăn lộn trong fandom quá đi mất, bỏ tiền ra cũng không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play