*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cho nên... Đây mới là mục đích cuối cùng gọi tôi đến?"

Đối mặt với một số đồ vật trong tay thám tử, giáo sư nhỏ cuối cùng không kiềm được mà đỏ mặt. Một vài giây sau bản thân anh mới ý thức được, vội vàng quay đầu để tránh ánh mắt của Holmes.

"Thành thật mà nói, vốn dĩ là cho bản thân tôi," Vẻ mặt của Holmes cũng có chút không được tự nhiên, "Nam giả trang nữ tôi cũng không phải chưa từng thành công, nhưng mà lần này không thích hợp lắm."

"Có vấn đề gì sao?"

"Bộ dạng này của tôi, giả trang một nữ nhân gặp nạn, hình như rất khó nhìn ra vẻ đáng thương."

Giáo sư làm như có thật mà gật đầu.

"Tuy rằng không cần quá đẹp mắt, nhưng đúng là không nên quá khó coi."

"Này, Liam!"

"Đối thủ của chúng ta, hiện tại chắc chắn là một người đàn ông, là một tên xảo quyệt," Moriarty giống như không nghe thấy lời kháng nghị, "Hắn cẩn thận lựa chọn những người cô lập nhất làm vật hy sinh, để cho không có sơ hở nào —— trong thời gian 15 phút phạm án, nếu gặp một chút kháng cự sẽ bị cảnh sát tuần tra phát hiện. Một người phụ nữ mạnh mẽ như ngài thám tử, cho dù một thân một mình xuất hiện trên đường, cũng khó có thể đảm bảo Jack có can đảm để ra tay."

"Tôi định giả trang thành người tàn tật một chân, có thể nhìn ra vẻ không cao lắm." Holmes thì thầm.

"Tóm lại chúng ta hiện tại..."

William đột nhiên im lặng, anh phát hiện càng phân tích thì càng đặt mình ở vị trí bất lợi, nhưng mà cũng đã muộn. Thám tử bước đến một nơi gần đến đáng ngờ, bắt đầu khoa tay múa chân với chiếc váy dài cũ trong tay mình trên người giáo sư. Moriarty lùi lại một bước vội vàng né tránh.

"Điều này nằm ngoài dự liệu của tôi."

"Cậu mặc sẽ giống một cô gái hơn."

"Cái gì? Anh đang nói cái gì vậy?"

"Cậu đỏ mặt kìa, Liam."

Holmes chớp mắt. Vốn là không có chuyện gì, trên mặt giáo sư nhỏ lại thật sự phiếm hồng.

"Cân nhắc lại một chút, hay là tìm một nữ trợ thủ chân chính, ví dụ như..."

"Vốn là có, hiện tại thì không được, cậu Bond không chịu giúp việc này đâu nhỉ."

"Đúng vậy, cẩn thận nghĩ xem còn có..."

"Cô Hudson không thích hợp xuất hiện trong tình huống này."

"Ngài thám tử lo lắng cô chủ nhà gặp nguy hiểm?"

Holmes sắp mở miệng nói một chữ "Phải".

"Cho nên ngài thám tử nghĩ rằng tôi sẽ không gặp nguy hiểm?"

Holmes lùi về sau mấy bước dựa lưng vào mép bàn, một tay che mặt.

"Liam, vì tôi đã không hợp với cái này, nên không ai có thể diễn nhân vật này ngoại trừ cậu. Cho dù tôi có kiên quyết đẩy bọn họ ra đường cũng không được."

"Anh có thể thử đẩy tôi ra. Tôi chắc sẽ không có sức lực để chống cự đâu."

"Không không không cậu biết rõ không phải là vậy mà."

Có lẽ giáo sư chỉ là thấy hài lòng khi chiêm ngưỡng dáng vẻ buồn rầu này của thám tử. Sau khi thưởng thức đủ rồi, anh lại một lần nữa đến gần một khoảng cách đáng ngờ.

"Dĩ nhiên, đây không phải là một chuyện tầm thường, tôi không thể nào ngồi yên mặc kệ."

Holmes buông bàn tay đang che mặt xuống, đôi mắt đỏ khó có thể nhìn ra chân ý của Moriarty xuất hiện dán sát vào trước mặt, làm cho ánh mắt màu xám tro khuếch đại ra một chút.

Nó quá gần. Trong mắt hai người đều phản chiếu đồng tử của đối phương.

"Anh Holmes sẽ phải trả giá."

Thám tử bị tịt mất một lúc.

"Cậu, cậu nói gì? Cái gì giá?"

"Đừng sợ, thu nhập khiêm tốn của thám tử tư vấn tôi còn chưa xem vào mắt," Đôi mắt của William như một ngọn lửa đang bốc cháy, "Tôi muốn thứ mà anh Holmes có."

"Thứ, thứ tôi có?"

Bàn tay của thám tử nắm lấy mép bàn hơi run lên. Anh dựa vào bàn, mắt thấy sắp bị trượt xuống, chân của giáo sư đã kề sát vào anh, hơi cúi người về phía trước, chỉ cần tiến lên một chút là có thể dán lên lồng ngực của anh. Trong tình thế giáo sư nhỏ đang ngửa đầu nhìn mình này khiến cho thám tử nảy sinh một loại xúc động, muốn giơ tay đem người ấn vào ngực mình. Bàn tay của anh rời khỏi cái bàn nửa inch, cuối cùng lại run rẩy nắm nó lại, ngón tay giữ chặt lấy tấm ván gỗ cũ kỹ.

"Ồ, ngài thám tử không có gì có thể cho tôi sao?"

Moriarty nhìn thấy thám tử dùng sức nhíu mày thật chặt, sau đó lại chậm rãi giãn ra, cuối cùng ánh mắt lấp đầy cảm xúc không rõ ràng. Anh đã cố tình phớt lờ bàn tay đang khó kiềm chế kia.

"Vậy thì nợ tôi một lần nhé, anh Holmes. Đợi đến khi ổn thoả rồi tôi sẽ tìm anh đòi lại."

Anh đứng thẳng người lên cách ra xa một chút.

"Bộ quần áo đó, có cần mặc thử không?"

Trì hoãn mất một lúc nụ cười vô lại của thám tử mới trở về trên mặt. Anh giơ chiếc váy lên trước mặt giáo sư. Ban đầu nó là màu xanh da trời, trải qua gió thổi nắng chiếu quá lâu, đã thành màu xanh rất rất nhạt, chỗ vá nơi khuỷu tay và bả vai đều có màu sắc không cân xứng, cũng may là đã giặt rất sạch sẽ, cho dù trong thời tiết như thế này cũng có một mùi khô hanh trong đó. Giáo sư vẻ mặt lạnh lùng. Thầm nói, anh vẫn chưa quên việc trải qua cuộc sống khổ sở ở cô nhi viện, không đến nỗi cảm thấy xa lạ. Anh cũng không cảm thấy vì phá án mà phải mặc bộ quần áo này, đóng vai một nữ nhân tầng lớp thấp kém, là một chuyện không thể tiếp nhận được.

Thám tử không trả lời ngay lập tức, mà ngơ ngác nhìn anh.

"Anh Holmes?"

"A, a —— ở đây có hơi lạnh, cậu đi vào bên trong. Có giường và tủ quần áo ở trong phòng."

Giáo sư nhận lấy bộ đồ từ tay anh, ngón tay của hai người nhẹ nhàng ma sát, làm cho thám tử cảm thấy như bị bỏng một cái. William mang theo chiếc váy bước vào phòng ngủ, rồi đóng cửa lại. Mặc dù vậy nhưng Holmes vẫn xoay người đưa lưng về phía cánh cửa, không nói tiếng nào dựa vào bàn và chờ đợi.

Anh giơ tay sờ sờ khuôn mặt thon gầy của mình.

"Đáng ghét, mình đỏ mặt cái gì chứ..."

William, tóc vàng.

Khi cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, trong tâm trí của thám tử chỉ có mấy từ này.

E rằng tất cả mọi thứ chỉ là một âm mưu của Holmes, thời điểm so sánh William trong phòng ngủ với cơ thể mình mới đột nhiên thông suốt. Nếu như thám tử có ý định tự mình giả làm mồi nhử, thì sẽ không chuẩn bị được một chiếc váy căn bản không thể mặc vừa. Chiếc váy màu xanh này gần như là đo người William mà may ra, không đến mức để lộ khung xương nam giới, cũng không đến mức nhìn như đồ ngủ. Nghĩ đến Holmes không biết từ khi nào dùng mắt đánh giá dáng người của mình, cũng đủ làm cho giáo sư nhỏ mặt đỏ tía tai. Hiện tại điểm ngượng ngùng này phát huy hiệu quả kỳ diệu, anh cúi đầu, giống như một cô gái bình thường chắp hai tay lại để trước người, chỉ thấy được mái tóc vàng và màu đỏ hồng như ẩn như hiện.

Tóc vàng... Thật sự rất giống một cô gái... Kế hoạch cứ theo lẽ thường mà tiến hành... Tóc vàng... Nhưng mà cách mục tiêu còn kém xa lắm... Tóc vàng... Tiếp theo còn có rất nhiều việc... Tóc vàng... Tóc vàng...

"Anh Holmes?"

Thám tử đột nhiên tỉnh lại từ trong hoảng loạn. Đôi mắt như ngọn lửa của Moriarty cách anh gần như vậy, vẻ mặt dĩ nhiên đã khôi phục bình tĩnh. Anh đột nhiên hiểu ra một chuyện, anh không muốn nhìn William ở trước mặt anh làm ra vẻ thoải mái tự nhiên như một quý tộc, hoặc là ngây thơ hồn nhiên như một học giả. Đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy chân tướng của đôi mắt đỏ thẫm kia: sự xảo quyệt và cả điên cuồng.

Mình... Vừa rồi là muốn nói cái gì? Holmes nghĩ.

"Tốt lắm, Liam," Anh nói, "Giống như tôi dự tính."

"Tôi coi đó là một lời khen."

"Muốn lấy giả tráo thật còn cần bổ sung một số thứ. Ngoài ra, cũng cần phải luyện tập."

Lúc này William chỉnh lại cái váy một cách tự nhiên, vững vững vàng vàng ngồi xuống ghế, vẫn ngửa đầu nhìn anh như trước.

"Đây là một vấn đề."

"Cái gì?"

"Thân phận. Cậu muốn giả trang thành một nữ nhân bất hạnh, cô ấy không thể là điệu bộ thục nữ được. Người kia mà thấy một nữ nhân hư hư thực thực có thân phận tốt, có lẽ sẽ không dám nhảy ra."

William đặt đốt ngón tay lên môi suy tư trong chốc lát.

"Tôi không giống anh Holmes, có thể tuỳ ý đóng vai người có bất cứ thân phận và bất kỳ nghề nghiệp nào."

"Vậy thì có một cách, nhưng mà phải chịu khổ một chút."

"Giọng điệu của ngài thám tử có chút không nỡ?"

Holmes không lên tiếng. Anh quay đầu lại tìm kiếm trong đống giấy cũ hồi lâu, kéo ra một cây nạng, để vào trong tay William.

"Vốn là tôi muốn dùng, có thể hơi lớn, nhưng có lẽ chúng ta đang cần cái này."

Một người phụ nữ nghèo, chân bị tật. Một cây nạng không vừa tay. Đủ để phá hỏng dáng đi nguyên bản.

"Tôi sẽ thử. Còn gì nữa?"

"Những ngày này phải nhờ cậu ráng chịu đựng một chút mùi thuốc lá giá rẻ. Cậu chắc là không hút được, thắp lên để ở trong phòng, trên người lưu lại một chút mùi là đủ rồi. Còn có rượu, tất cả các nạn nhân đều nghiện rượu, cư dân ở đây hầu như đều như vậy, chúng ta chỉ làm hơi giống chút thôi, ép hạt thông lấy nước chẳng hạn, cũng dùng cái nào dở nhất."

Nói đến đây mà anh chần chừ, bởi vì trên mặt giáo sư nhỏ có chút đau khổ. Holmes lần nữa có xúc động muốn đưa tay ôm lấy anh, trên thực tế lại không nhúc nhích.

"Không, cậu không cần phải tự mình uống, tôi... Tôi có cách, không sao đâu."

Hai người trầm mặc một hồi. Holmes đột nhiên ngồi xổm xuống, từ góc nhìn của Moriarty thì anh giống như đang quỳ một chân xuống vậy, làm cho người ta giật mình. Anh chỉ là ngồi xổm một bên chân nhìn chằm chằm vào William một lát.

"Tóc không cần thay đổi, chỉnh cho hơi rối tí, còn phải trang điểm một chút, cái kiểu không đẹp lắm. Và còn... Sao tôi suýt chút nữa là quên mất..."

Anh đứng dậy đi ra ngoài một lát, cầm theo hai khối đồ trở về, đứng trước mặt William có chút ngượng ngùng.

Giáo sư kinh ngạc nhìn vào tay của anh, hình như là cái gì đó làm bằng bông vải.

"Tôi tự làm, có lẽ nhìn không đẹp lắm, dùng không có vấn đề gì. Tôi có thể——?"

William đã hiểu ra ý tứ của anh, quay mặt đi nhìn về nơi khác. Trước ngày hôm nay anh hầu như không biết xấu hổ là như thế nào.

"Thật sự xin lỗi."

"Cứ tự nhiên đi anh Holmes, đây là chuyên môn của anh."

Sau đó anh ngẩng đầu lên, thậm chí còn nhắm hai mắt lại. Holmes cảm thấy giờ phút này mình có hơi quá đáng, nhưng không có dừng tay. Anh cúi người xuống, rất nhẹ nhàng cởi ra hai nút áo đầu tiên bên dưới cổ áo, đầu ngón tay ở chỗ này dừng lại trong chốc lát. Ngón tay cách cổ họng quá gần, thậm chí có thể cảm nhận được giáo sư nhỏ đang nín thở. Anh mở cổ áo ra, lộ đến xương quai xanh —— ở chỗ này anh lại sửng sốt, không nghĩ tới bên trong William cái gì cũng không lưu lại. Tay anh từ cổ áo nhét vào trong, tiếp tục đi xuống, chạm đến nơi cần để đồ lên.

Đến đây thì đột nhiên có chút mập mờ.

Lông mi màu vàng của William khẽ run. Trong tưởng tượng của Holmes, anh giơ tay đặt lên đôi mắt đang nhắm kia, ngăn lại sự run rẩy. Mà trên thực tế anh chỉ rút tay ra, cầm một cái đệm trong đó, dọc theo con đường vừa rồi đặt nó ở nơi vừa mới đụng tới, mở phẳng ra, cách bộ đồ dùng ngón tay đè lại. Sau đó đến cái tiếp theo. Cuối cùng anh ép áo lại, cài từng nút vào, rồi cố định miếng đệm ngay ngắn.

"Được rồi," Holmes nói, "Đứng lên đi, Liam."

"Không còn phải làm gì khác nữa?"

"Ờm... Không có?"

Giáo sư nhỏ khẽ mỉm cười, vươn một tay ra với Holmes. Thám tử nâng anh đứng dậy khỏi ghế, như một lễ tiết nên thực hiện với phụ nữ.

"Rất giống," Thám tử nói, "Hiện tại không cần phải luôn đệm lên, đến lúc đó hẵng mang cả bộ."

"Tôi thật sự không thể nói là thứ này rất thoải mái."

"Xin lỗi. Nhưng chúng ta vẫn còn có không ít chuyện phải làm, nếu thuận lợi thì cuối tuần tới là có thể thấy kết quả. Muốn tôi lấy nó ra không?"

Lời này nghe có gì đó không thích hợp, cho nên giáo sư nhỏ cố gắng tự mình đưa tay móc tấm đệm ra, nhưng mà nút áo vừa cởi ra, chúng liền trượt xuống rồi bị kẹt lại ở vị trí thắt lưng. Holmes lại lần nữa mở cổ áo của anh, đưa tay đến độ sâu mờ ám hơn của hai miếng bông kia.

"Xin lỗi vì để cậu phải chịu khổ thế này."

"Xin hãy lấy tay ra trước rồi mới nói xin lỗi."

"Thật ngại quá. Cởi bộ đồ này ra trước không?"

"Tôi thấy tôi không ngại thích ứng một chút."

"Được."

Holmes một lần nữa gài từng nút lại, cho đến tận dưới cằm, cuối cùng chỉnh lại cổ áo. Động tác của anh khá là tự nhiên, khó xử mới vừa rồi đã biến mất không thấy đâu, điều này làm cho giáo sư nhàn nhạt cười.

"May mắn là không có học sinh nào nhìn thấy tôi như vậy."

"May mắn là em trai cậu không nhìn thấy tôi như vậy."

William cười ra tiếng, lập tức cảm thấy mình thất lễ, ho nhẹ hai cái để nhịn lại. Vẻ mặt của thám tử, như thể trong đầu đã xuất hiện hình ảnh Louis đang cầm dao đứng trước mặt mình vậy.

"Louis sẽ hiểu. Đóng góp cho trị an của London cũng là việc mà quý tộc nên phụ trách."

"Cậu ấy có thể hiểu cậu, nhưng có lẽ sẽ không hiểu tôi đâu."

Moriarty lấy lại tinh thần từ việc chọc cười, sau đó cúi đầu suy nghĩ một lúc.

"Còn phải chuẩn bị gì nữa?"

Giọng điệu của anh giống như đang quở trách Holmes và bản thân lo đắm chìm trong bầu không khí kỳ diệu, mà quên mất làm chính sự.

"À, tôi nghĩ thế này, mỗi lần giết người đều lưu loát như vậy, thì nhất định trước đó Jack đã nắm được hành tung của nạn nhân. Theo dõi những người phụ nữ đó không phải là việc đặc biệt khó khăn gì. Chủ yếu có hai chuyện mà chúng ta phải làm, đầu tiên, thu hút sự chú ý của hắn, thứ hai, cho hắn ta thời gian để theo dõi và lên kế hoạch."

"Thu hút sự chú ý?"

"Cậu nói không sai, Jack đều chọn những người có hoàn cảnh thấp kém nhất, tồi tệ nhất trong những người tồi tệ nhất. Nghiện rượu, mang thai, bị chồng bỏ rơi, phụ nữ phong trần không trả nổi tiền thuê nhà. Theo như chủ nhà nói thì Kelly đã sống trong ngôi nhà đó được một năm, nhưng cho đến khi chồng mình rời bỏ, cô ấy phải ra ngoài đứng đường, Jack mới ra tay với cô. Chúng ta không có nhiều thời gian để làm nhiều vở kịch như vậy, cho nên chỉ có thể trong thời gian kế tiếp —— có lẽ không tới hai tuần lễ, diễn một màn kịch mà nghe rợn cả người ấy. Giáo sư có bỡ ngỡ gì với loại chuyện này không?"

Trên mặt Moriarty hiện lên một tia cười lạnh tàn khốc.

"Chuyện này ở đâu cũng vậy thôi, anh Holmes."

Giáo sư thỉnh thoảng bộc lộ ra sự căm ghét thế tục không hợp với thân phận của mình, vẫn có thể khiến cho thám tử đặc biệt chú ý, nhưng hiện tại trọng điểm chú ý không phải ở đây.

"Chúng ta học thuộc kịch bản, rồi luyện tập thêm một chút, thì sẽ không sai sót mấy đâu."

"Tiếc là tôi đối với cải trang giả vờ không có kinh nghiệm gì, e là phải cần đến anh Holmes thường xuyên ở giữa che chở."

"Yên tâm đi."

Thám tử nháy mắt với anh một cái.

"Tiếp theo mới là phiền toái nhất. Vì để cho Jack có thời gian theo dõi điều tra, vở kịch này của chúng ta phải kéo dài hơn một tuần. Trong kế hoạch ban đầu thì một mình tôi thực hiện không được tốt lắm, hiện tại có hai người, là có thể..."

Anh đột nhiên dừng lại không nói nữa.

Chàng giáo sư nhỏ nhìn anh.

"... Khụ, địa điểm, hoặc là nói nhà ở, tôi đã tìm xong rồi."

Thám tử cố tình quay mặt đi chỗ khác để tránh đối diện với anh. William khẽ thở dài.

"Ý anh là, nơi sống chung?"

Sì poi chương 4:



Mình đoán cái váy đó giống cái mà Michelle mặc:



(06.01.2022) Happy birthday, Sherlock (*◕ᗜ◕)ノ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play