*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.E/N: Hình như không có "hai William tóc vàng" nào ở đây cả:v Nếu đúng hơn có lẽ là "Mồi nhử", "Kế hoạch" hoặc "Thám tử u sầu"Hơn một tuần sau khi hai người gặp nhau, tại số 26 phố Dorset, cách nơi Nichols bị sát hại vài trăm yard, Mary Jane Kelly, một "người phụ nữ vô đạo đức" mà người ta thường kể, đã bị rạch cổ họng trong một căn phòng cho thuê, bị rạch từ tai này sang tai kia tương tự như Nichols, các vết rạch có thể thấy được cột sống, và cũng bị mổ xẻ như tất cả các nạn nhân khác của Jack, mũi, tai và ngực đều bị rạch ra.
Lúc này, không chỉ là vấn đề của Whitechapel nữa, mà những người phụ nữ ở London, phải nói là những thường dân, ban đêm đều không dám bước chân ra ngoài.
Lần này giáo sư đã chủ động tới gõ cửa. Anh biết miễn là vụ án chưa phá được, Holmes sẽ không rời khỏi nơi đó.
Không có ai mở cửa cho anh. Anh đứng ở cửa suy nghĩ một lát, rồi đưa tay dùng sức đẩy một cái, cánh cửa tự mở ra một khe hở. Thám tử kia thế mà lại quên khoá cửa tại một nơi hung sát đầu sóng ngọn gió của Whitechapel. Anh lại đẩy vào trong, nhưng nó lại không nhúc nhích tí nào. Giáo sư nhỏ thở dài, lại dùng sức gõ hai cái.
"Sherlock!"
Không cho anh hét tiếng thứ hai, cánh cửa tựa như bị va chạm mở ra, đương nhiên là mở từ bên trong, tạp vật ngăn chặn cửa bị một cước đá văng ra. Trạng thái thám tử xuất hiện trước mặt vô cùng khủng khiếp, nụ cười kiểu chiêu bài không thấy đâu, sắc mặt cũng khó coi như sắc trời, ít nhất là cả đêm đã không chợp mắt, quầng thâm lan đến trên xương gò má, giáo sư thậm chí lo lắng rằng anh hiện tại có phải là một khối đen kịt hay không. Đầu tóc không để gọn gàng, tóc con rơi xuống bên cạnh mặt, đúng là vô cùng phiền toái. Bây giờ trông anh giống như đang bị bệnh vậy, bệnh rất nặng, tinh thần suy yếu không thể tả.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, một mùi khói khó chịu từ trong phòng đập vào mặt, bao gồm cả thân thể Holmes. Cho dù giáo sư bình thường hút thuốc, nhất thời cũng không chịu được một lực lớn như vậy, anh hơi xoay người che miệng cực lực ho khan một lát.
"Xin lỗi, tôi không nghĩ là cậu sẽ tới," Holmes khàn giọng nói, "Mở cửa một lúc đi rồi hẵng vào."
"Không, bên ngoài quá lạnh... Khụ khụ... Tôi sẽ quen ngay thôi... Khụ..."
Giáo sư nhỏ lại ho. Thám tử vô thức đưa tay muốn đỡ anh, lại nghĩ đến trên người mình cũng có mùi khói nồng nặc, thì lặng lẽ thu tay lại.
"Cậu vừa mới gọi tôi là gì ấy nhỉ?" Holmes chuyển chủ đề như không có gì xảy ra.
"Khụ khụ, rõ ràng là anh đã nghe rõ rồi."
Thám tử vừa nhướng mày vừa cười vô lại.
"Đừng có cường đả tinh thần nữa. Vả lại tôi không có ý gì khác, chỉ là một biện pháp có thể nhanh chóng đem anh từ trạng thái đang đắm chìm mà kéo ra, chỉ có la 'cứu mạng' hoặc là, gọi tên của anh. Cái trước thì có hơi mất mặt, cho nên——"
Giáo sư nhỏ hắng giọng một cái.
"Có thể cho tôi đi vào không?"
Holmes lùi một bước qua một bên, lười nhác làm một động tác "mời". Khi William đi ngang qua trước mặt anh, nói chính xác hơn là, vì cánh cửa quá hẹp, mái tóc vàng của William gần như lướt qua gương mặt của Holmes, thám tử nhàn nhạt nói một câu:
"Cậu có thể gọi tên tôi bất cứ lúc nào, Liam."
Giáo sư đi thẳng vào căn phòng đầy khói, đưa lưng về phía anh cởi áo khoác ra.
"Tôi không có gan dạ sáng suốt của người nào đó."
Cái "gan dạ sáng suốt" này có lẽ không phải là nghĩa trên mặt chữ, thám tử nghĩ. Anh lười nhác đóng cửa lại, giống như mắt không nhìn thấy mò mẫm hai cái mới đụng được chốt cửa, gạt nó lên, sau đó cũng giống như không nhìn thấy đồ đạc mà mò đến trước cửa sổ, lặng lẽ mở ra một nửa, mong là có thể làm mùi khói thuốc lá thoát ra ngoài, mà cũng không đến mức quá lạnh.
Anh thì không sao cả, nhưng giáo sư nhỏ tốt hơn là không nên bị cảm lạnh.
"Mời ngồi, rất tiếc là hôm nay không có trà, tôi thật sự ngay cả ăn cơm cũng quên."
"Vậy thì tôi tránh được một kiếp rồi." Moriarty ngồi xuống chiếc ghế duy nhất như lần trước. Thám tử bị châm biếm có phần cảm thấy tổn thương, vẫn là ngồi ở trên mép bàn, hai tay ôm đầu.
"Cậu có ý tưởng gì không?"
"Có, nhưng mà, hết thảy đều phụ thuộc vào kế hoạch của ngài thám tử."
Holmes buông hai tay xuống bất đắc dĩ nhìn anh, đôi mắt gần như không mở ra được, bởi vì thần sắc mệt mỏi, lộ ra vẻ vô tội và khó chịu.
"Sao cậu biết?"
"Đối với anh Holmes mà nói, khoảng thời gian vừa qua là đủ để đưa ra một kế hoạch rồi. Lại nói thêm —— không có trà vẫn không quen lắm —— làm cho anh buồn phiền đến mức này, hẳn không phải là không nghĩ ra được kế hoạch."
Khuôn mặt xám xịt của thám tử cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười yếu ớt, nhưng anh ngay lập tức lại nhíu chặt chân mày, lâm vào trầm tư.
"Nếu như tôi hạ quyết tâm thực hiện nó sớm hơn, có lẽ cô gái đó sẽ không phải chết. Cậu không nghĩ vậy sao?"
"Tôi biết," Moriarty dáng vẻ bình thản, "Nhưng anh Holmes, nếu như không chuẩn bị chu đáo, thì có lẽ sẽ là tốn công vô ích, vẫn sẽ có người nào đó bị hại. Những điều này không cần tôi phải nói."
Sau đó anh dịu dàng cười một cái, bởi vì vẻ mặt thám tử u sầu quá hiếm thấy, đôi mắt màu xám tro đến mở ra cũng khó khăn quá đáng thương, có lẽ Holmes cần được an ủi.
"Liam, cậu nghĩ Jack là loại người gì?"
"Tôi muốn nghe ý kiến của ngài thám tử trước."
"Hiện tại có một câu nói thế này. London —— bởi vì Scotland Yard luôn làm việc bất lợi —— vô cùng tức giận. Có người nói rằng bọn họ chính là cố ý tra không ra. Với cả, lá thư đó không phải là quan tâm gọi bọn họ là 'Dear Boss' à?"
Cho dù không nói thẳng ra, giọng điệu nghiền ngẫm của Holmes cũng tiết lộ vài điều gì đó. Giáo sư lạnh nhạt liếc nhìn tờ báo cắt ra trên tấm ván gỗ. Vị trí của bọn họ so với lần trước không thay đổi nhiều lắm, trong số đó có thêm mấy tờ giấy nháp nhỏ tự viết của Holmes.
"Làm khó người khác chăng."
"Đúng vậy, Scotland Yard có vụ án không phá được, điểm này tôi biết rõ hơn cả."
"Nhưng phần lớn mọi người đều không biết." William dùng ngữ khí ôn hoà nói, có chút bất bình, lại có chút thấy nhưng không thể trách.
"Thôi bỏ qua trò đùa này đi."
"Scotland Yard vẫn không cho phép anh?"
"Không có, bọn họ đánh cược thề sẽ tự tay phá vụ án này. Nhưng nghe Jones nói là họ đã bắt đầu phóng đại về chuyện chụp lại ánh mắt của người chết luôn rồi, tại vì dân gian cho rằng cảnh cuối cùng nhìn thấy trước khi chết sẽ được khắc vào con ngươi. Cũng có người đề xuất là, thi thể ở trước mặt hung thủ thật sự sẽ chảy máu... Nói tóm lại, cho tôi nghe mấy cái này đúng là tra tấn mà."
Giáo sư nhỏ nhẹ nhàng cười.
"Cho nên, anh Holmes nghĩ rằng hung thủ là loại người gì?"
Sherlock ngửa ra sau một chút, dựa vào tấm ván gỗ, không để ý đụng nghiêng mặt giấy, hiển nhiên anh đã không cần chúng nữa. Ánh mắt ảm đạm của anh rốt cuộc cũng có một chút ánh sáng.
"Coi như là một người cường tráng, muốn chế ngự một người lớn tám khối cũng cần không ít thể lực. Cái khác thì, thật đáng tiếc là, không có bằng chứng nào có thể nhìn thấy tướng mạo đặc trưng của hắn. Người này nói không chừng là tái phạm nhiều lần, không chỉ có tố chất tâm lý vững vàng, mà hiện trường cũng không lưu lại dấu vết dư thừa. Bọn họ đã tra xét lá thư thứ ba, cũng không có dấu vân tay để lại."
Giọng điệu của anh dần trở nên không đều. Giáo sư ngước mắt lên, không ngờ mà hiện ra một tia tán thưởng. Holmes đối mặt với một đối thủ tương đương, bất kể là ác ôn thế nào, đều sẽ như vậy, đây là khát vọng đối với thử thách ở trong máu của anh. Buồn phiền cũng được, mệt mỏi cũng được, anh đều sẽ vui lòng chịu đựng nó.
Moriarty chăm chú nhìn chàng thám tử không chớp mắt.
"Nhưng chỉ cần động thủ thì sẽ để lại dấu vết, đây là điều không thể tránh khỏi. Vết dao rạch cổ họng đều là từ phải sang trái, chứng tỏ hắn có thể là người thuận tay trái, hoặc hai tay đều linh hoạt như nhau —— mặc dù không loại trừ là ra tay từ sau lưng, nhưng tôi nghĩ khả năng tương đối nhỏ, Kelly là bị sát hại khi đang nằm trên giường, vết dao vẫn là từ phải sang trái. Nhìn từ mặt kỹ thuật, là người có kiến thức tương đối về giải phẫu cơ thể người, càng có thể là bác sĩ, hung khí ít nhiều có thể chứng minh điều này. Hung khí trong mấy vụ án này đều là dao dài 9 inch, rộng 1 inch, vừa vặn khớp với hình dạng của dao mổ. Mặt khác, các cô gái trước khi chết hầu như cũng không có giãy dụa, cũng không ai nghe thấy tiếng la hét, chứng tỏ một nhát cắt cổ là trực tiếp mất mạng, những thứ khác đều là do nạn nhân sau khi chết gây ra. Hầu hết mọi người có thể không tin, nhưng bất cứ người nào muốn một nhát dao liền giết chết một người, thì trừ phi dựa vào vận khí, nếu không thì vẫn là rất khó."
Một vài tiếng vỗ tay tạo nên kết thúc cho bài phát biểu này. Sau đó William đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cửa sổ đang mở, cảm thấy có chút lạnh.
"Rất tuyệt vời, xem ra Scotland Yard bắt được một nhóm lưu manh vô lại địa phương, du dân vô nghiệp, là đã tốn công vô ích rồi."
"Du dân vô nghiệp đương nhiên không đúng."
Hiển nhiên vẻ mặt Holmes đã tốt lên vì lời khen của giáo sư, anh một lần nữa ngồi thẳng dậy, cong một chân lên, hai tay đan chéo để trên đầu gối.
"Mấy vụ án này đều xảy ra vào buổi tối cuối tuần, hung thủ rất có thể là người sống một mình và có công việc cố định."
"Tốt lắm."
Động tác đóng cửa sổ của giáo sư giống như dùng phấn viết chữ trên bảng đen.
"Còn bổ sung không?"
"Tạm thời không nghĩ tới. Cậu có bổ sung sao, Liam?"
William xoay người lại, ngón tay vẫn đặt trên cằm, ánh mắt hạ xuống.
"Suy nghĩ của tôi thì khác, tất nhiên là, không mâu thuẫn. Về câu hỏi hung thủ là 'loại người gì', điều đầu tiên anh Holmes nghĩ đến là đặc điểm vật lý của hắn, mà tôi thì muốn bắt đầu từ cách suy nghĩ của hắn."
"Động cơ cũng quan trọng như nhau," Thám tử nói, "Dựa trên điểm chung của nạn nhân, có thể tổng kết được rằng hắn là ác ý trả thù, hoặc tự xưng là chính nghĩa."
"Có khả năng 'kỳ lạ' hơn một chút không?"
"Dựa vào hành vi cắt bỏ tử cung, cũng có chút khả năng là mắc phải tâm lý thù hận xuất phát từ phụ nữ vô sinh."
"Chà, cái này cũng không được lắm."
Holmes nhìn Moriarty với đôi mắt chờ đợi, hy vọng không giống như trường hợp này nên có.
Giáo sư nhỏ quay lại bàn làm việc, giơ một ngón tay lên và dùng đầu ngón tay chạm vào tờ báo cắt ra.
"Phụ nữ lưu lạc phong trần, người bị bỏ rơi, phụ nữ mang thai, đều là chọn những nạn nhân nghèo khó nhất và thấp kém nhất mà ra tay, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, như đối với động vật mà thực hiện, lấy khoe khoang, lấy cảm giác chi phối mạng người này mà tự hào. Hắn có lẽ là người sĩ diện, là một người an tĩnh, không phô trương, đối với người quen mà nói thậm chí có thể là rất đàng hoàng, nhưng suy cho cùng thì chẳng qua là khi dễ hạng người yếu đuối."
Nói đến đây anh ngại ngùng cười cười, thanh âm nhẹ nhàng.
"Đối với anh mà nói, nói như vậy là quá cảm tính đi. Nhưng tôi hy vọng cái này sẽ giúp anh chuẩn bị mồi nhử."
Thám tử bị phiền muộn và mệt mỏi bao phủ từ khi gặp nhau lúc này ngẩng đầu lên, đôi mắt anh sáng ngời.
"Mồi nhử?"
"Tôi nghĩ đây hẳn là kế hoạch của anh." William hơi nghiêng đầu, nheo mắt cười, "Nếu như không tìm được người, thì hãy để hắn tới tìm chúng ta."
Rốt cuộc là cái gì làm cho đôi mắt của Holmes lấp lánh ánh sáng kỳ diệu, rất khó nói rõ được. Có lẽ William lại lần nữa cùng suy nghĩ với anh, có lẽ chỉ là vì William đã dùng một từ: chúng ta. Anh nhảy xuống khỏi bàn, như một thiếu niên đầy sự đàn hồi, hai tay vẫn nhét bên trong túi áo.
"Vậy thì, chúng ta bắt đầu đi!"
Sì poi chương 3:Spoil như này có gây hiểu lầm quá không nhỉ-