Ngày hôm đó, sau khi thư viện Dĩnh Xuyên sáng ngời kia ầm ầm bị phá hủy, một thanh niên cao gầy vừa chạy tới, hỏi nơi này có phải là Thư viện Dĩnh Xuyên không?
Đội thi công nói cho hắn biết hắn đã đến trễ, một giờ trước còn tồn tại thư viện, nhưng giờ thì đã thành một đống tàn tích.
Người thanh niên kia khẽ thở dài, hình như có chút tiếc nuối.
Cách hắn vài mét, chính là Ôn Nhiễm đang chào tạm biệt Tô Vũ.
Cô vẫy tay với Tô Vũ đang ngồi trên chiếc taxi kia, rồi đi thẳng ra ngoài đường.
Mãi cho đến khi người thanh niên này ngoảnh mặt lại, thì Ôn Nhiễm cũng đã rời khỏi tầm mắt mà hắn có thể nhìn thấy.
Nếu không, chắc chắn hắn có thể nhận ra nàng ấy.
Sau tất cả, kể từ khi hắn đến đây, hắn đã luôn tìm kiếm nàng, cứ như vậy trong suốt một khoảng thời gian dài.
Có lẽ một ngày nào đó.
Đầu giường Ôn Nhiễm sẽ xuất hiện cảnh hai người đang ôm nhau.
Có lẽ một ngày nào đó.
Ôn Nhiễm mỗi ngày sẽ nói câu Quách Gia ngủ ngon, cũng sẽ nhận được hơi ấm đáp lại.
Có lẽ sẽ có giọng nói quen thuộc nhất cắn bên tai cô, nói
Ngủ ngon, Ôn Nhiễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT