Editor: Táo

Cổ trấn trong thời gian cuối tuần, có rất nhiều khách du lịch.

Ý định ban đầu của tôi là muốn tìm một nơi yên tĩnh để tâm trạng cảm thấy thư giãn, ngoài ra không còn gì khác.

Những cây cầu nhỏ cong cong cổ xưa được xây dựng ngang qua dòng nước chảy, cùng những cửa hàng nhỏ tinh tế, khiến tinh thần lẫn thể chất của người đến đây thoải mái đi phần nào.

Ngủ một giấc dài lười biếng, tôi ra ngoài lúc trời không còn sớm. Sau khi đi dạo một hồi, mặt trời cũng sắp xuống núi. Tôi chọn một nhà nghỉ nhỏ ở ven sông và quyết định nghỉ ngơi ở đây một đêm.

Có một cuộc điện thoại của Tô Vũ gọi đến, cô ấy nói rằng cô ấy đã đọc được những trang tiểu thuyết mà tôi viết, những dòng xin lỗi của tôi.và cô ấy cũng rất quan tâm đến tôi.

“Em đi dạo cổ trấn nào vậy? Không phải là ở gần nhà chị đúng không?”

“Đương nhiên là gần nhà của chúng ta!”

“Này! Hai thành phố chúng ta ở cách nhau không xa lắm, còn tương tự nhau! Ra ngoài giải sầu mà không gọi chị?”

“Thôi đi, chị là người bận rộn, sao có thể chứ?”

“Ha ha, chị vấn còn có phương án B để đuổi kịp mà. Vậy tâm sự sau nhé, chị cúp máy trước, bye bye!”

Cúp điện thoại, khóe miệng tôi không khỏi nở nụ cười, có thể được gặp Tô Vũ, xem ra ông trời cũng không đối xử tệ bạc với tôi.

Bấc giác đến đêm.

Sau khi ăn tối xong, tôi lại cảm thấy hơi đói bụng.

Nhìn đồng hồ trên tường, đã 10h.

Suy nghĩ một chút, tôi lại vơ lấy ví, cầm áo khoác đi kiếm chút đồ ăn khuya.

Trên đường phố cổ trấn, đèn đường được làm bằng các loại đèn lồng đủ màu sắc lung linh đến rực rỡ.

Quán bar bên cạnh một con phố ngược lại lại còn rất náo nhiệt.

Rất nhiều quán ăn vặt đặc sản đã đóng cửa, còn các tiệm bánh và quán cà phê vẫn còn sáng đèn. Không hiểu sao, tôi lại muốn ăn gì đó nóng ở một quán ăn bên đường.

Dạo đi dạo lại một vòng, ở cuối đường quả thật có một quầu hàng rong của đôi vợ chồng già, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.

Tôi vội đi qua.

“À, cô gái, chúng tôi sắp thu dọn quầy hàng rồi, mà cũng không còn đủ để ăn nữa!”

“Thật ngại quá, có gì ăn đó là được rồi, cháu thực sự cảm thấy rất đói!”

“Chỉ còn mì thôi! Nhưng nước sốt rưới lên mặt lại hết rồi”. Ông lão đáp lời.

“Được ạ, vậy cần một tô mì Dương Xuân là đủ rồi”. Tôi ngồi vào ghế của họ, cầm đũa lên, với sự mong chờ háo hức.

“Cô gái, có ăn hành hoa xắt nhỏ không?” Bà cụ hỏi tôi: “Nước sốt đã hết, tôi sẽ thêm cho cô ít hành hoa, loại hành này rất thơm!”

Mấy phút sau, tôi đã được thưởng thức món mì Dương Xuân chính hiệu.

Trong khi tôi đang ăn, đôi vợ chồng già kia đã bắt đầu thu dọn lại quầy hàng.

Hơi nóng phả vào mặt, khiến trước mắt như có một vùng sương mù mờ mịt.

Phía trước có một con đường rộng lớn, cách một con đường, có rất nhiều tòa nhà san sát và thị trấn cổ kính phía sau. Chúng giống như hai thời đại khác nhau.

Chỉ là ăn mì, tôi cũng không biết sao mình lại nghĩ nhiều như vậy.

Có lẽ.tôi lại nghĩ về Quách Gia.

Húp xong phần nước cuối cùng trong tô, tôi hài lòng lau miệng, và cảm ơn hai ông bà.

Họ cười nhưng cũng không nói gì, rồi lăng lẽ thu dọn hết đồ đạc, lái xe ba gác nhỏ đi.

Tôi đứng ở cuối phố.

Cú đứng đó một hồi lâu.

Hồi ức trong đầu ồn ào náo nhiệt, nhiều đến mức có thể trải đầy đường phố này.

Ngay khi tôi xoay người chuẩn bị đi về, thì bên tai đột nhiên truyền đến một chuỗi âm thanh đã lâu không gặp.

Giọng nói kia cất lên: “Nước Xuân Thu, Trấn Đường Tống, Kiến trúc Minh Thanh, người hiện đại”.

Ngay sau đó là tiếng cười khúc khích đáp lại.

Chợt giật mình quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng hai nam một nữ, đang đi trên vẻ hè băng qua đường.

Vâng, ai trong số họ vừa nói?

Và, giọng nói đó?

Giọng nói quen thuộc đến như vậy, quả thật là quá mức quen thuộc. Suốt một khoảng thời gian dài như vậy tôi đã được nghe lại giọng nói kia, không phải tôi đang xuất hiện ảo giác chứ?

Khoảnh khắc tôi định đuổi theo và hỏi cho rõ ràng, thì họ đã đi đến bên kia đường. Mà trước mắt, cột đèn giao thông đã sáng đèn đỏ.

Tôi háo hức đừng bên này đường nhìn họ.

Nhưng bọn họ tất nhiên không hề biết phía sau còn có một người như tôi.

Họ bước từng bước, ngày càng xa tôi.

Phía đối diện là ánh đèn neon đủ màu sắc, và xe cộ đang chạy trên đường; phía sau là những con đường đá xanh và kiến trúc cổ kính yên ắng.

Tôi không khỏi cười nhẹ, có lẽ là do tôi đã nghe nhầm

Chắc là do tôi nhớ Quách Gia quá nhiều.

Đang định rời đi, lại nhận ra trong số bọn họ, dường như có người cũng đang nhìn về phía tôi.

Ánh mắt kia, xuyên qua khoảng cách thật dài, còn khiến cho tôi cảm giác như thấu hiểu tất cả

Vâng, là cảm giác quen thuộc đến như vậy!

Quách Gia, có phải là chàng không?

Nhưng làm sao có thể là chàng ấy chứ?

Trước mắt, giống như nhìn thấy dáng vẻ của Quách Gia.

Chàng vẫn mặc bộ y phục màu xanh nhạt quen thuộc nhất với tôi, ống tay áo rộng như múa trong gió, từng bước từng bước đi về phía tôi, phảng phất như phá vỡ sương mù tràn ngập qua ngàn năm, đi tới trước mặt tôi.

“Ôn Nhiễm. Cuối cùng, ta đã đợi được nàng!”

Giọng nói của chàng, độ cong nơi khóe môi chàng, vẫn như trước kia.

Ngày hôm sau, thức dậy trong tiếng chuông báo thức.

Tôi mò mẫn điện thoại di động, cũng không nhớ mình đã đặt đồng hồ báo thức. Cuối tuần, sao lại có thể ngu ngốc đặt đồng hồ báo thức chứ?

Sờ soạng một hồi, vẫn không tìm thấy. Âm thanh báo thức vẫn còn vang lên.

Bất đắc dĩ ngồi dậy, lại phát hiện ra điện thoại di động đang ở bên cửa sổ.

Hung hăng chạy tới ấn tắt tiếng, mới phát hiện ngoài cửa sổ chính là cảnh mặt trời mọc thật đẹp đẽ.

Mặt trời mọc.

Lúc này mới phát giác trong ấn tượng, mình chưa từng thực sự ngắm nhìn thời khác mặt trời mọc.

Món quà tự nhiên tuyệt vời như vậy, nhưng chưa bao giờ tôi thực sự đón nhận.

Nhịn không được, vội nằm sấp bên bục cửa sổ, tận hưởng ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng này.

Nghĩ đến tối hôm qua, Quách Gia xuất hiện trong mộng, cảm giác chân thật đến như vậy, cảm thấy tâm tình lúc này thật tuyệt vời.

Có người gõ cửa: “Cốc cốc!”

Tôi khoác áo khoác mỏng ra mở cửa, thì thấy bà chủ nhà nghỉ mang bữa sáng đến.

Tôi không nghĩ còn có đãi ngộ này, cảm ơn rồi tiếp nhận, cầm đến bên cửa sổ ngồi ăn.

Một hồi lâu, mới cảm thấy bên người có nhiều chuyện kỳ lạ.

Vì sao bà chủ đưa tới bữa sáng, bên cạnh đó còn có một cánh hoa dong riềng?!

Tôi kinh ngạc nhặt lên, mới phát hiên trên đó viết chữ. số 07 – đường Túy Úy.

Cánh hoa dong riềng? Chẳng lẽ tối hôm qua không phải là mộng!

Tôi vội vàng chạy ra ngoài, xuống lầu còn không quên hỏi bà chủ bữa sáng kia có phải do người khác chuẩn bị không? Bà ấy chỉ cười cười, cũng không nói thêm lời nào.

Vội vàng chạy đi, một đường thở hổn hến đến số 07, đường Túy Úy.

Hóa ra là một nhà hát nhỏ tư nhân.

Bày biện như trên đài cổ xưa hát hí khúc, dưới đài là người xem.

Khi tôi bước vào, cũng không nhìn thấy ai khác.

Trong rạp tối đen như mực, chỉ có trên đài có một chùm ánh sáng nhỏ.

Trong chùm ánh sáng kia, cuối cùng cũng có một người bước ra.

Tôi nín thở, không dám tin mà bịt miệng lại.

“Ôn Nhiễm.” Chàng nhẹ giọng gọi tôi, từ trên đài cúi người xuống, vươn tay về phía tôi.

“Quách. Quách Gia.?” Tôi đã rất ngạc nhiên đến mức nói cũng không còn rõ nữa.

“Là ta.”

[Tồn tại trên đời để tìm chàng

Cuối cùng cũng được gặp chàng

Như giấc mộng đã phai nhòa

Cảm giác này đẹp không?

Đã mịt mờ sương khói

Trước mắt không nhìn thấy được chàng

Làm sao đoán được thiên cơ

Trong buồn bỗng vui

Bất luận bí ẩn ra sao

Mỗi kiếp đều chờ chàng tái sinh

Dù chàng là ai hay đã quên

Tin rằng rồi sẽ lại gặp nhau

Tiếp tục hạnh khúc này

Ở kiếp sau cũng lưu luyến chàng

 Một chút mong mỏi

Lại sáng như ban mai]

Cả đời đều chờ chàng – Trần Khiết Nghi/ MV Phong Thần Bảng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play