Sau khi Tà hổ chết Đoạn Ngọc cũng có chút âm thầm thở ra một hơi, tuy rằng ngay lập tức không thể thay đổi cục diện nhưng theo một con Tà thú thủ lĩnh chết đi thì bên phía Tà thú chắc chắn sẽ yếu đi rất nhiều, tương phản đó là Đế minh võ giả càng đánh càng hăng, số lượng cường giả có khả năng chém giết Tà thú không có mục tiêu tăng lên, Tà thú cho dù điên cuồng lên cũng chỉ là giãy giụa trước khi chết.

“Lục công tử, ta tiêu hao quá lớn, tiếp theo phải nhờ vào ngươi”. Chợt Đoạn Ngọc lại nghe được Cơ Tử Nguyệt truyền âm.

Đoạn Ngọc thoáng nhíu mày nhìn hướng Cơ Tử Nguyệt, thực lực của nàng thế nào hắn đại khái đã đoán được, tuy rằng lúc này chỉ vận dụng nguyên thần tiêu hao tinh thần lực nhưng hắn dám chắc nàng vẫn chưa đến giới hạn, nàng lúc này tỏ ra yếu nhược như vậy hiển nhiên là muốn lưu thủ.

Hắn thoáng nhìn toàn bộ chiến trường, sau khi Tà hổ bị đánh chết thì mấy vị võ giả có trách nhiệm chặn giết nó đã tách đi trợ giúp những nơi khác, rất nhanh sẽ lại có Tà thú bị bọn hắn đánh chết. Lúc này chỉ cần không có gì ngoài ý muốn thì phần thắng sẽ thuộc về Đế minh, Tà thú cho dù không bị giết sạch thì cũng sẽ không sai biệt lắm.

Mà lại để cho hắn cảm thấy không thích đó là hắn cảm nhận được có người đang giám thị hắn, hiển nhiên là sau khi hắn vận dụng Tịch diệt chi lực ám toán Tà hổ thì đã gây nên một chút võ giả chú ý. Hắn mơ hồ cảm nhận được mà thôi, sau khi cẩn thận chú ý thì cảm giác bị giám thị kia đã lập tức biến mất, hắn cũng không thể xác định được người đó là ai.

“Tử Nguyệt cô nương, ta hiện tại cũng không sai biệt lắm”. Thoáng chút dừng lại Đoạn Ngọc mới truyền âm đáp lại Cơ Tử Nguyệt. “Ta hiện tại chỉ có thể phát ra công kích quấy nhiễu Tà thú”.

“...”. Cơ Tử Nguyệt nghe vậy thì không đáp mà chỉ khẽ gật đầu, Đoạn Ngọc qua đó không rõ ý nghĩ của nàng nhưng cũng không để ý nhiều mà tiếp tục quan sát toàn bộ chiến trường, từ lúc cuộc chém giết này diễn ra hắn đã bỏ ra lực lượng đủ rồi, tiếp theo không cần tiếp tục như trước.

Hắn có Thánh phẩm thức hải dẫn đến tinh thần lực cực kỳ dồi dào, thế nhưng hắn cũng không muốn để cho người khác biết được nội tình này, liên tục tiêu hao tinh thần lực cho đến lúc này đã rất kinh người, hắn cảm thấy thiên kiêu sở hữu Thiên phẩm thức hải tại Nhị giai nguyên thần cũng chỉ có nhiêu đó tinh thần lực mà, sau khi tiêu hao nhiều như vậy thì cần được nghỉ ngơi.

Đoạn Ngọc lúc này bắt đầu tò mò về nội tình của Cơ Tử Nguyệt, nàng này không chỉ sở hữu tri thức vô cùng lớn mà tu vi thực lực cũng vô cùng vững chắc, cường đại, cấp bậc thức hải, luân hải của nàng chắc chắn là không thấp. Tinh Thần môn Thánh nữ nha, đồng bối võ giả e là không có mấy người có thể so được với nàng.



Sau khi Tà hổ bị chém giết cả Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt đều trầm mặc xuống nhưng lúc này đã không có người thắc mắc, tại bọn hắn xem ra thì vừa rồi hai người đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực rồi, hiện tại cần nghỉ ngơi khôi phục tinh thần lực. Dù sao thì trước đó hai người vẫn luôn đi khắp nơi trong Dược điền tru sát Tà thú, nội tình mạnh hơn thì tinh thần lực vẫn sẽ có lúc cạn kiệt.

Đối với pháp sư thì tinh thần lực cạn kiệt so với võ giả tiêu hao sạch chân nguyên càng thêm nguy hiểm, đây dù sao cũng là lĩnh vực liên quan đến linh hồn ý chí, tinh thần lực tiêu hao quá độ có thể gây ảnh hưởng đến nguyên thần.

Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt không tiếp tục phát động công kích nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, mười mấy chỗ cự nỏ khác vẫn đang phát ra từng đạo công kích tấn công Tà thú, những tổ đội võ giả vây công Tà thú càng đánh càng hăng, dĩ nhiên là đã bắt đầu chém giết Tà thú, mở rộng ưu thế của Nhân loại võ giả.

“Ầm”. “Rống”. Chợt có một chỗ chiến trường Tà thú cuồng nộ công kích, mấy vị võ giả đang vây công nó lập tức bị đẩy lui, từng cái khuôn mặt khó nhìn, đây chính là một trong bốn con Tà thú thủ lĩnh còn lại, tổ đội võ giả vây giết nó tình cảnh cũng không phải quá tốt.

“Bành”. Tà thú thủ lĩnh gầm lên chuẩn bị phát động thế công thì một đạo hắc quang đột nhiên vượt không mà đến hướng thẳng đến đỉnh đầu của nó, Tà thú thủ lĩnh vung đuôi dễ dàng đem hắc quang đánh nát, lôi quang lập lòe quấn lấy phần đuôi của nó nhưng cũng không thể gây nên vết thương quá nặng, tuy vậy nhưng hắc quang này đã ngăn chặn một lần muốn phát động thế công điên cuồng của nó.

Võ giả đang vây công Tà thú thủ lĩnh hơi chút liếc nhìn về phía cứ điểm, vừa xuất thủ chặn lại Tà thú thủ lĩnh đúng là Đoạn Ngọc. Đoạn Ngọc tuy rằng không còn liên tục phát ra công kích cường đại trợ giúp chém giết Tà thú nhưng hắn cứ cách một đoạn thời gian sẽ lại xuất thủ một lần ngăn cản Tà thú tấn công võ giả đang vây công nó, kể từ khi Tà hổ bị chém giết hắn đã phát ra năm lần công kích như vậy.

Lúc này toàn bộ chiến trường trừ ra chỗ bốn con Tà thú thủ lĩnh thì những nơi khác tà thú cơ hồ là đang bị áp chế, theo số lượng Tà thú bị chém giết tăng lên thì số lượng võ giả gia nhập vào vây ông Tà thú càng nhiều, Tà thú tự nhiên là không chịu nổi. Tình thế tiếp tục như vậy thì Đế minh võ giả hoàn toàn có thể bằng vào số lượng mài chết bốn con Tà thú thủ lĩnh.

“U”. “U”. Chính ở lúc này từ phương xa vang lên thanh réo rắt kỳ lạ, tất cả Tà thú đều thoáng chút ngẩn người quay đầu nhìn hướng thanh âm phát ra. Đối với điều này tất cả võ giả Nhân tộc lại đều lộ ra vẻ kinh ngạc, tại nơi này làm sao lại xuất hiện thanh âm kỳ lạ kia?


“Là tiếng tiêu!”. Chợt có võ giả hô lên.

“Rống”. “Hú”. Lúc này tất cả Tà thú lại ngẩng đầu hướng lên thiên không gào thét, sau đó bọn chúng không còn tiếp tục để ý đến Đế minh võ giả nữa cấp tốc vọt người lên lao về phướng tiếng tiêu phát ra.

Đế minh võ giả đều là kinh ngạc ngây người, đám Tà thú này phát cái gì thần kinh đây?

“Để bọn chúng đi!”. Chợt có một vị võ giả trầm giọng quát, Đế minh võ giả lập tức tránh khỏi hướng di chuyển của Tà thú, bọn chúng sau đó đều không có dừng lại mà nhanh chóng hoàn toàn tách ra khỏi Đế minh võ giả, cho dù là đi ngang qua cũng không hề phát động công kích.

“Rống”. Trong đàn Tà thú chỉ có bốn con Tà thú thủ lĩnh thoáng chút dừng lại quay đầu nhìn hướng Đế minh võ giả gầm lên một tiếng không cam lòng xong mới đi cùng những Tà thú khác hướng đến chỗ tiếng tiêu vang lên. Thời gian không mất bao lâu bọn chúng đã dần biến mất khỏi tầm mắt của đám người Đế minh võ giả.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu được Tà thú như vậy rút đi là vì tiếng tiêu kia, trong bọn hắn có không ít người bắt đầu suy đoán tiếng tiêu kia là thế nào. Đó sẽ không phải là do có người thổi chứ?

Nếu như là như vậy quả thực vô cùng đáng sợ, một người trong di tích này có thể điều động đàn Tà thú cường đại như vậy thì hoàn toàn có thể quét ngang di tích. Quan trong hơn nữa đó là người kia vốn ở trong di tích này hay cũng giống như bọn hắn vừa mới đi vào di tích không lâu. Vô luận là loại khả năng nào người kia cũng rất khủng bố, chí ít là ở trong di tích này!

“Lục công tử, đi!”. Cơ Tử Nguyệt lúc này lại truyền âm cho Đoạn Ngọc, thanh âm hơi có gấp gáp. Nàng hiển nhiên là muốn đuổi theo đàn Tà thú kia. Đoạn Ngọc không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, hắn đối với người kia vô cùng tò mò, ngoài đó ra thì hắn cảm thấy người kia rất có thể là người nắm giữ phương pháp rời khỏi di tích này.

“Đế minh các vị, chúng ta đi trước!”. Hai người đạt thành nhận thức chung xong liền hướng đến Đế minh võ giả đang ở trong chiến trường nói, dứt lời xong đã liền xoay người phóng theo hướng đàn Tà thú mới đi.



“Xuy”. “Xuy”. Thế nhưng chính ở lúc này có không dưới mười đạo công kích phân biệt đánh về phía hai người, nơi phát ra công kích chính là mấy chỗ cự nỏ khác. Hầu hết võ giả có mặt ở đây nhìn thấy cảnh này đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Hừ!”. Đoạn Ngọc nội tâm hừ lạnh chợt xoay người ở trên không trung, dưới chân chân nguyên thoáng bắn ra hình thành điểm tựa tạm thời cho hắn thời gian thi triển Tà Phong Quỷ Bộ tránh đi tất cả công kích.

“Xuy”. “Xuy”. Bên kia Cơ Tử Nguyệt càng thêm trực tiếp ngưng tụ ra ba đạo kiếm thể bao quanh chính mình đem mấy đạo công kích đánh đến gần người nàng chém vỡ.

Hai người tại trên không khẽ gật đầu lộn người trên không trung cùng lúc hạ xuống mặt đất, ánh mắt đều lộ ra hàn mang liếc nhìn về phía một đạo thân ảnh, đó đúng là Vương Khánh Uy. Tất cả thành viên điều khiển cự nỏ đều là do y điều động, bọn hắn phát động công kích tấn công hai người tự nhiên là đã nhận được chỉ thị của Vương Khánh Uy.

******* Truyện sắp bắt đầu thu phí trong vài ngày tới, ta sẽ bạo chương đến khoảng chương 300 và chỉ thu phí 200đ/ lượt mua 1 chương, sau chương 300 sẽ thu 300đ/ 1 lượt mua 1 chương, số lượng từ/ chương cũng sẽ tăng lên. Hi vọng các bạn đọc ủng hộ

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play