Đoạn Ngọc mi tâm khẽ nhíu, Tà hổ bộc phát khí thế đáng sợ cho thấy nó hiện tại so với trước đó mạnh hơn, muốn đối phó được sẽ cần phải bỏ ra càng nhiều, trước mắt tám vị võ giả đang ở gần nó là đang nhận sự uy hiếp lớn nhất.

“Ầm”. “Oành”. Quanh thân Tà hổ bốc lên hắc khí xen lẫn huyết quang vô cùng yêu dị, sau đó nó thân hình hơi động phóng đến hướng ba vị võ giả vung trảo, cả ba người đều kịp thời nâng binh khí chặn ở trước người nhưng khi cự trảo vồ đập trúng thì cả ba đều biến sắc, lực lượng khủng bố thoáng chốc trùng kích vào thể nội tiện đà đem ba ngươi đánh bay, cả ba đều không nhịn mà nôn ra một ngụm máu tươi.

“Tà thú cuồng hóa thực lực trên diện rộng tăng lên, tuyệt đối không được cùng nó ngạnh kháng”. Một vị võ giả trong đó cắn răng khẽ quát.

“Uông”. Tà hổ hai mắt bốc lên huyết quang nhìn về phía vị võ giả mới nói, thân hình to lớn theo đó dịch chuyển lao đến tiến hành truy sát.

Vị võ giả kia thấy vậy thì biểu tình vô cùng ngưng trọng, một kích vừa rồi khiến y bị thương không nhẹ, hiện tại lại chưa kịp chuẩn bị mà trúng thêm một trảo của Tà hổ thì y chắc chắn sẽ không dậy nổi.

“Ầm”. Đột nhiên một đạo hắc quang vọt đến đánh lên người Tà hổ, lực lượng cường đại bạo phát để cho Tà hổ thân hình hơi chút lảo đảo mới có thể đứng vững, một đôi tà nhãn tràn ngập huyết quang cũng theo đó hướng đến nơi phát ra hắc quang. Đó tất nhiên chính là chỗ đài cao mà Đoạn Ngọc đang đứng.

“Gầm”. Tà hổ gầm lên một tiếng cuồng nộ, sau đó nó dĩ nhiên là bỏ qua tám vị võ giả có mặt ở đây vọt người lên hướng đến chỗ Đoạn Ngọc lao đi.

“Không tốt! Nó muốn xông vào cứ điểm!”. Tám vị võ giả vô luận là bị thương hay không khi nhìn thấy cảnh này đều là biến sắc, trong đó một người kinh hô, thanh âm đánh động không ít võ giả ở xung quanh.

“Ah...”. Tà hổ vọt đến chỗ cứ điểm đi ngang qua một chỗ võ giả đang vây giết Tà thú, một vị võ giả trong đó không kịp tránh đi đã bị Tà hổ một ngụm cắn mất nửa người, sau đó nó một chút cũng không dừng lại mà tiếp tục lao về phía cứ điểm.

Phía sau Tà hổ mấy vị võ giả lúc này mới kịp thời phản ứng, nguyên bản tám vị võ giả chịu trách nhiệm đối đầu với Tà hổ không nghĩ được nhiều mà cắn răng đuổi theo Tà hổ.


Tà hổ gây ra náo loạn rất lớn, võ giả cùng pháp sư còn lưu lại trong cứ điểm của Đế minh đều phát giác ra, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, mười mấy chỗ cự nỏ đều chuyển hướng công kích Tà hổ, ý đồ muốn chặn lại bước chân của nó.

Tà hổ phảng phất như mất đi lý trí nhưng khả năng phòng ngự vẫn rất mạnh, tà khí xen lẫn huyết quang bốc lên tự nhiên hình thành nên một tầng phòng ngự đem hàng loạt công kích đánh đến gần nó chặn lại, Tà hổ một đường băng băng phá vỡ mấy cái chướng ngại, lướt qua mấy chỗ chiến trường nhỏ chưa từng dừng lại.

“Ầm”. “Rống”. Đoạn Ngọc lại phóng ra một đạo cốt thương bắn về phía Tà hổ, công kích này chỉ là một người hắn đánh ra nhưng uy năng lại là cường đại và tập trung hơn mười mấy chỗ cự nỏ khác, lôi quang vỡ ra xuyên thủng tà khí xen lẫn huyết quang đánh lên chỗ mi tâm của Tà hổ khiến nó càng thêm điên cuồng gầm rú.

Đoạn Ngọc thấy vậy thì nhướng mày, Tà hổ không chỉ thực lực mạnh hơn mà khả năng phòng ngự cũng đã tăng lên, trước đó hắn đánh ra lôi tiễn có thể khiến nó kiêng kị mà lựa chọn tránh đi, hiện tại nó nhưng lại trực tiếp lấy thân mình đâm vào lôi thương mà không bị thương quá nặng.

Điều này hẳn là có liên quan đến việc Tà hổ cuồng hóa nhưng nó như vậy xong quả thực là rất khó đối phó, thủ đoạn thông thường e là còn không đủ để kích thương Tà hổ.

“Oành”. “A...”. Tà hổ lại xuyên phá một chỗ chướng ngại, phía sau đó hai vị võ giả không may bị Tà hổ vung trảo đánh chết, thân thể tại chỗ chia năm xẻ bảy, nó lúc này cũng đã đến rất gần cứ điểm, khoảng cách đến chỗ Đoạn Ngọc không đến một dặm.

“Đã ngươi muốn chết ta liền thành toàn cho ngươi!”. Đoạn Ngọc nội tâm hừ lạnh, chợt lại câu thông thiên địa chi lực, thế nhưng lúc này hắn thay thiên địa Lôi chi lực thành Tịch diệt chi lực.

Đồng dạng là chân nguyên ngưng tụ thành thương, khác biệt đó là hắn đem Tịch diệt chi lực bám lên đó. Một thương cứ như vậy đặt vào cự nỏ được nó phóng đi.

“Phốc”. Tà hổ vẫn lao về phía Đoạn Ngọc không hề có ý dừng lại, đối mặt với một thương đánh tới nó vẫn là như trước trực tiếp đụng vào, thế nhưng lúc này không có bạo liệt âm thanh vang lên, Tà hổ lực lượng ngay lập tức đem chân nguyên chi thương đánh vỡ, Tà hổ một chút biến hóa cũng không có, vẫn là lao về phía Đoạn Ngọc.

“Rống”. Thế nhưng sau đó một khắc Tịch diệt chi lực thuận theo vết thương trên người nó xuyên thấu mà vào, Tà hổ trong mắt hung quang chợt lóe lên một tia kinh hãi gầm lên, Tịch diệt chi lực uy năng lúc này mới chính thức bộc phát.


“Ầm”. “Ầm”. Tà hổ đình chỉ lao về phía Đoạn Ngọc, đau đớn không hiểu cùng với sinh cơ nhanh chóng bị chôn vùi ở trong thể nội khiến nó không nhịn được mà gầm rú lăn lộn trên mặt đất, xung quanh chướng ngại đều cứ như vậy bị nó phá vỡ.

Biến hóa bất ngờ khiến cho tất cả võ giả chú ý đến Tà hổ kinh nghi, con Tà hổ này sau khi cuồng hóa làm sao lại xuất hiện tình cảnh này? Đây không lẽ là tác dụng phụ của cuồng hóa?

“Phốc”. “Ầm”. Đoạn Ngọc lúc này lại không quản được ánh mắt của người khác tiếp tục vận dụng lôi thương bắn về phía Tà hổ, lôi quang thoáng chốc nổ tung ở trên người Tà hổ lưu lại một vết thương không lớn không nhỏ.

“Giết”. Mấy vị võ giả truy đuổi theo Tà hổ lúc này cũng đuổi đến, bọn hắn cho dù là không hiểu Tà hổ vì sao lại lăn lộn đau đớn trên mặt đất như vậy nhưng cũng biết đây là cơ hội tốt, từng người huy động binh khí hướng Tà hổ công kích.

“Hống”. “Ngao”. Tà hổ tỏ ra vô cùng thống khổ ở trên mặt đất lăn lộn, Tịch diệt chi lực mà Đoạn Ngọc đánh lên người nó không đủ đem nó đánh chết nhưng dư sức khiến nó bị thương, quá trình cuồng hóa của nó cũng vì thế mà xuất hiện gián đoạn, thêm vào đủ loại công kích không ngừng đánh lên người khiến nó gào thét không ngừng, thanh âm vang vọng đánh động những Tà thú khác.

“Uông”. “Hú...”. Toàn bộ chiến trường Tà thú phảng phất như nhận được cái gì kíc.h thích mà đều gầm thét, thanh âm to lớn giao thoa khiến cho một chút võ giả định lực không đủ cảm thấy sây sẩm mặt mày.

Đoạn Ngọc ánh mắt như thường nhìn xem Tà hổ lăn lộn, trong thức hải xuất hiện từng tia tinh thuần lực lượng cho thấy Tịch diệt chi lực đang phát lực, hắn lấy Nhị giai tinh thần lực câu thông Tịch diệt chi lực tuy rằng không thể gi.ết chết được Tà hổ nhưng chắc chắn có thể khiến bị thương nặng.

“Xuy”. “Phốc”. Đúng lúc này một đạo kiếm quang kim sắc lại chém về phía cổ họng của Tà hổ, kiếm quang uy năng cường đại vô cùng trực tiếp ở trên cổ họng Tà hổ chém ra một đường máu dài, máu tươi từ đó chảy tra như suối.

Đoạn Ngọc mí mắt hơi động liếc nhìn hướng Cơ Tử Nguyệt, một kích vừa rồi đúng là do nàng đánh ra, nhìn xem nàng lộ ra dáng vẻ yếu nhược khiến hắn có chút cảm giác không đúng.

“Phốc!”. Chợt từ bên trong cứ điểm vọt ra một đạo thân ảnh, người này tay cầm trường thương đâm vào cổ Tà hổ đem vết thương ở đó mở rộng, cổ họng Tà hổ lộ ra, người này không phải ai khác mà chính là Vương Khánh Uy.



“Rầm”. Tà hổ trong mắt hung quang thoáng chốc không còn, hai mắt của nó hiện lên vẻ vô thần thì hình thể khổng lồ cũng đổ ập xuống ngay trước mặt Vương Khánh Uy, người khác nhìn đến thật đúng là cho rằng y mới là kẻ gi.ết chết Tà hổ.

“Tà hổ chết rồi!”. Xung quanh võ giả nhìn thấy được Tà hổ ngã xuống thì không nhịn được mà hưng phấn hô lên, cho dù là đám Đế minh cao tầng thì cũng là vui mừng khôn xiết, một con Tà thú thủ lĩnh chết đi, ưu thế thuộc về bọn hắn tự nhiên là sẽ mở rộng ra rất nhanh.

Đoạn Ngọc ý niệm hơi động lập tức đem Tịch diệt chi lực còn lưu lại trong thể nội Tà hổ xua tán, vừa rồi một chút thời gian đó hắn chỉ đoạt được một thành tinh hoa lực lượng của Tà hổ, người khác rất khó nhìn ra khác thường ở trên thi thể Tà hổ.

“Không có thời gian thư giãn, giết!”. Võ giả dẫn đầu vây giết Tà hổ lúc trước khẽ quát, sau đó liền dẫn đầu đi hướng một con Tà thú ở gần bản thân mình nhất.

“Giết!”. Những người khác còn có thể đánh một trận cũng là hưng phấn kêu to, Tà thú thủ lĩnh đều có thể giế.t chết thì còn Tà thú nào bọn hắn không thể giết?

“Ngao”. Đàn Tà thú cũng giống như cảm nhận được cái gì mà đều gầm rú, thanh âm tràn ngập bi thống. Thế nhưng rất nhanh bọn nó đã liền khôi phục như thường, phía sau phát động thế công thậm chí là càng thêm mãnh liệt, tư thế vô cùng liều mạng.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play