Nghe được Thiên Tam nói thần sắc của Lý Chấn Vũ mới có chút hòa hoãn, thế nhưng khi biết được con gái yêu quý của mình bị đưa tới địa lao này thì y vẫn có chút không thoải mái. Đoạn Ngọc đứng ở sau lưng Lý Chấn Vũ cũng đại khái có thể hiểu được, cho dù là Lý Minh Thiền được đối xử rất tốt khi ở đây thì cũng không thể thay đổi được sự thật nơi này là địa lao.

Nơi này được xây dựng lên chắc chắn không phải là để nhốt người bình thường, rất có thể đều là thành phần gây nguy hại cực lớn cho Đoạn gia, không đem gi/ết chết chỉ là vì có nguyên nhân đặc thù nào đó.

“Thiền nhi!”. Lý Chấn Vũ chợt cảm nhận được cái gì mà quay đầu nhìn hướng vách địa lao khẽ quát, dứt lời đã lập tức muốn lao lại chỗ kia.

Đoạn Ngọc hướng theo nhìn lại thì thấy được bên đó là một buồng giam độc lập ở gần miệng địa lao, diện tích của nó không lớn nhưng cũng khá thoáng đãng, so với những buồng giam ở phía dưới rõ ràng là có điều kiện tốt hơn rất nhiều.

Lý Minh Thiền ở trong đó cũng không bị hạn chế mà đang ngồi xếp bằng trên giường đá nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh được sắp đặt một địa linh quả, ngoài việc bị nhốt ra thì cũng không bị đối xử quá tệ.

“Vù”. “Vù”. Trong hư không đột nhiên vang lên tiếng gió nổi, từng đầu trận văn lấp lóe hiện ra, Lý Chấn Vũ vừa muốn lao lại chỗ nhốt Lý Minh Thiền lập tức đình chỉ vận động, y cảm nhận được trong hư không tồn tại trận pháp không đơn giản, y nếu là không theo lẽ thường lao đến chỗ Lý Minh Thiền thì rất có thể sẽ kích hoạt trận pháp kia, cho dù bản thân là Phong Vương cảnh y cũng không cảm thấy mình có thể gánh được trận pháp kia.

“Chân Võ Vương chớ kích động, đêm qua có đại gia hỏa được đưa đến đây trấn áp nên đại trận phòng vệ đều đã được kích hoạt toàn bộ”. Thiên Tam lúc này mới giải thích. Vừa nói vừa đem trong tay chìa khóa điểm về phía trước, quang hoa thoáng hiện theo sự điều khiển của Thiên Tam bọc lấy cả Đoạn Ngọc và Lý Chấn Vũ.

Đoạn Ngọc nhìn xem thủ đoạn này thì kinh hãi thán phục, Trận Pháp Sư kiến tạo nên trận pháp ở địa lao này không ngoài ý muốn chính là người xây dựng Truyền tống trận hắn vừa gặp phải, hắn có cảm giác cho dù là Phong Hoàng cảnh đi đến nơi này cũng không thể dễ dàng xuyên qua trận pháp.

Dưới sự bảo hộ của quang mang ba người dễ dàng đi đến chỗ buồng giam Lý Minh Thiên mà không gặp trận pháp ngăn trở, Lý Minh Thiền lúc này cũng như nhận ra cái gì đó mà mở mắt ra nhìn hướng bọn hắn, ánh mắt nàng rất nhanh đã định vị ở trên người Lý Chấn Vũ.

“Cạch”.

Buông giam dưới tác động của Thiên Tam đã mở ra, ba người thuận lợi tiến vào trong đó. Lý Chấn Vũ lập tức lách người đi đến trước mặt Lý Minh Thiền, ánh mắt tràn ngập yêu thương.



“Phụ thân!”. Lý Minh Thiên cũng không giữ được vẻ cao lãnh mà lập tức nhào vào lòng Lý Chấn Vũ thấp giọng hô, nàng giống như đang khóc, đem hết các loại tâm tình tiêu cực nàng gặp phải gần đây phát tiết, dù sao thì từ trước đến nay chỗ dựa lớn nhất của nàng cũng là Lý Chấn Vũ, không làm nũng với y thì còn có ai?

“Thiền nhi, con không bị thương chứ?”. Lý Chấn Vũ vỗ về hỏi.

“Không có”. Lý Minh Thiền lúc này mới tách ra lắc đầu hỏi. “Con chỉ bị nhốt ở nơi này không thể rời đi mà thôi”. Nàng cũng chỉ là gặp đến kinh sợ mà trước nay chưa từng gặp phải, đối với nàng mà nói thì loại cảm giảm này quá đáng sợ. Để cho nàng không hiểu đó là những người bắt nàng cũng không hề làm gì quá phận với nàng, thậm chí còn là cung cấp bảo vật giúp nàng trị thương nguyên thần bị thương.

Hình tượng bị bắt làm tù binh này hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, so với Từ Đạt và đám người Thiên Vận thương đội gặp phải là hai cái thái cực hoàn toàn khác nhau.

“Không sao thì tốt, phụ thân rất nhanh sẽ mang con rời khỏi nơi này”. Lý Chấn Vũ nội tâm khẽ thở ra một hơi nói. Lý Minh Thiền nghe vậy thì chỉ nhu thuận gật đầu, nàng nghe ra được Lý Chấn Vũ đang có chút bất đắc dĩ.

“Minh Thiền tỷ tỷ!”. Đoạn Ngọc lúc này mới lên tiếng cắt đứt cha con hai người nói chuyện. Hắn bây giờ nhìn thấy Lý Minh Thiền có cảm giác rất khác so với trước, hai ngươi thân phận có loại đổi chỗ cho nhau. Lại thêm vào việc nàng có khả năng cao sẽ trở thành hôn thê của mình khiến hắn không thể không nhìn kỹ hơn một chút.

“Tứ Hoàng tử, quả nhiên Lục Ngọc chân thân là ngươi!”. Lý Minh Thiền lúc này mới nhìn hướng Đoạn Ngọc khẽ giọng nói.

“Ồ?”. Đoạn Ngọc khẽ ồ một tiếng, Lý Minh Thiên làm sao đoán được thân phận thật sự của Lục Ngọc là hắn rồi? Bất giác hắn nhìn sang hướng Thiên Tam.

“Tứ Hoàng tử, thân phận của ngươi chúng ta giấu còn không kịp, làm sao có thể nói cho nàng biết?”. Thiên Tam khẽ lắc đầu, dĩ nhiên là cũng có chút kinh ngạc nhìn Lý Minh Thiền.

“Minh Thiền tỷ tỷ vì sao lại đoán ra được?”. Đoạn Ngọc nhìn lại Lý Minh Thiền cười hỏi.



“Điều này rất khó sao?”. Lý Minh Thiên nghiêng đầu nhìn Đoạn Ngọc hỏi ngược lại. “Tại Thánh Nguyên Đế quốc thế lực có thể phái ra ba vị Phong Hầu cảnh võ giả để tìm một người trẻ tuổi không nhiều, ta có thể loại suy một chút, hiện tại Tứ Hoàng tử lại cùng phụ thân ta đến nơi này thì có thể khẳng định đây là thế lực của hoàng thất Đoạn gia”.

“Đoạn Ngọc cùng Lục Ngọc cũng chỉ khác nhau một chữ, ta nhớ không lầm thì Ngọc phi quá cố họ Lục!”.

“Thông minh!”. Đoạn Ngọc nội tâm khẽ thán, đối với những lý lẽ phân tích này của Lý Minh Thiền cũng không thể bắt bẻ được chút nào, xem ra là từ lúc hắn cùng Lý Chấn Vũ đi đến nơi này thì đã định trước không thể giấu được Lý Minh Thiền, nàng quả thực là rất thông minh, lối suy nghĩ vô cùng nhanh nhạy.

“Nói đến chuyện này thì cũng xin lỗi Minh Thiền tỷ tỷ, vì chuyện của ta mà phải khổ ngươi ở lại nơi này”. Đoạn Ngọc thu hồi suy nghĩ hướng Lý Minh Thiền áy náy nói.

“Đều là chuyện ngoài ý muốn, nên trách phải là Yêu tộc và Từ Đạt sư huynh lúc đó, cũng do lỗi của ta”. Lý Minh Thiền khẽ lắc đầu.

“Chân Võ Vương, dựa theo Quốc Chủ phân phó ngươi có thể dẫn theo Minh Thiền công chúa rời khỏi nơi này, thế nhưng cần phải đợi một chút, ta cần dẫn Tứ Hoàng tử đi gặp một người”. Thiên Tam lúc này cũng mở miệng hướng đến Lý Chấn Vũ nói.

“Được!”. Lý Chấn Vũ khẽ gật đầu. Đoạn Ngọc thì có chút kinh ngạc nhìn Thiên Tam, ngoài gặp Lý Minh Thiền ở đây Đoạn Thế Mục còn sắp xếp để hắn gặp người khác trong địa lao này? Không lẽ là Từ Đạt?

“Tứ Hoàng tử, Từ Đạt sư huynh tuy rằng làm việc ngu xuẩn nhưng sau lưng hắn Từ gia tại Hoàng Tuyền tông Ngoại tông vẫn có tiếng nói nhất định, nếu như có thể thì...”. Lý Minh Thiền chợt hướng Đoạn Ngọc nói, nàng hiển nhiên là cũng có suy đoán giống như Đoạn Ngọc.

“Chỉ là một cái gia tộc ở Ngoại tông Hoàng Tuyền tông mà thôi, không đủ tư cách này!”. Đoạn Ngọc còn chưa nói thì Thiên Tam đã lộ ra khinh thường nói. “Từ Đạt kia đã là một người chết, không cần Tứ Hoàng tử phải đi nhìn!”.

“Minh Thiền tỷ tỷ, chuyện này ta cũng không giúp được, Từ Đạt có ý định giết ta là thật!". Đoạn Ngọc cũng không có ý tránh đi mà hướng Lý Minh Thiền nói. "Thế nhưng ta sẽ cho hắn một cái một cái cơ hội công bằng tỷ thí với ta, đích thân ta sẽ đem hắn đánh chết!”.


"Nếu như ta không giết được hắn thì hắn sẽ có một cái cơ hội giữ mạng!". Thoáng chút dừng lại Đoạn Ngọc mới nói thêm.

Thiên Tam, còn có Lý Chấn Vũ nghe được lời này thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc, bọn hắn đều không ngờ Đoạn Ngọc dĩ nhiên là lại quyết đoán như vậy.

Về phần Lý Minh Thiền thì có chút rung động, sau đó nàng chỉ là thở dài một tiếng. Nàng biết bản thân có thể làm được đến đây mà thôi, Từ Đạt có thể sống sót hay không thì phải nhìn bản thân y tạo hóa, từ cách nói của Thiên Tam thì Từ gia kia còn không uy hiếp được Đoạn gia.

“Tứ Hoàng tử, mời!”. Thiên Tam đối với Đoạn Ngọc nói.

“Đi thôi!”. Đoạn Ngọc khẽ gật đầu đáp. Sau đó là một chút thao tác, quang mang bao phủ lấy Đoạn Ngọc và Thiên Tam, không biết Thiên Tam muốn dẫn Đoạn Ngọc đi gặp ai nhưng từ việc Thiên Tam dẫn Đoạn Ngọc đi hướng chỗ sâu địa lao thì Đoạn Ngọc cảm thấy người kia không phải bình thường.

Địa lao này phân tầng, mỗi một tầng là từng cái buồng giam được kiến tạo trong vách của hố lớn, càng ở trên cao thì càng thoáng đãng, nơi đang nhốt Lý Minh Thiền chỉ là tầng trên cùng, Thiên Tam dẫn Đoạn Ngọc trực tiếp hạ xuống tầng thứ ba, nơi này là mặt đất đi xuống hơn mười trượng, không chỉ là hơi tối mà trong không khí còn có chút mùi ẩm mốc.

Đoạn Ngọc nhìn vào chỗ buồng giam kia thì liền thấy được trong đó đang nhốt một cái nữ tử, nhìn kỹ hơn chút thì hắn nhìn ra đó cũng không phải là nữ tử bình thường, sau lưng dĩ nhiên là có mấy cái đuôi cáo, thân phận rõ ràng là Yêu tộc. Đoạn Ngọc kinh ngạc, đây không phải là Hồ Yêu hắn gặp được trong Thiên Lang sơn mạch sao? Nàng còn hạ xuống một cái huyết ấn khắc vào thân thể hắn.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play