Ninh Vũ Phi không đem chuyện này đặt vào trong lòng, sau khi trò chuyện với Trần Thành Hạo xong liền đi ngủ.
Ngày hôm sau, Ninh Vũ Phi vừa mới bước vào phòng học, liền phát hiện ra mấy ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ, rõ ràng là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua.
“Tiểu Phi, bây giờ chuyện này rất nghiêm trọng, giờ tất cả mọi người đều bắt đầu nghi ngờ cậu rồi.” Trần Thành Hạo lo lắng nói.
“Học bài trước đi, tớ sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này là được.”
Ninh Vũ Phi thật sự không muốn giải thích gì về chuyện này cả, nhưng anh vừa chuyển đến sinh sống trong thành phố, vẫn chưa hiểu rõ dư luận và anh hùng bàn phím bây giờ đáng sợ đến mức nào.
“Được rồi!”
Một lúc sau, Cao Tử Tuấn đi đến, giễu cợt nhìn Ninh Vũ Phi, châm biếm nói: “Một số người bây giờ là nhân vật có tầm ảnh hưởng trong trường học, làm con gái nhà người ta lớn bụng nhưng không chịu nhận, thật đúng là đáng xấu hổ.”
Rầm!
Trần Thành Hạo đập bàn đứng bật dậy, quát lên: “Cao Tử Tuấn, tôi thấy cậu là đang muốn gây sự đúng không.”
Dứt lời, Trần Thành Hạo trực tiếp nhảy qua mặt bàn, nhào vào Cao Tử Tuấn khiến hắn ta ngã xuống mặt đất, hai người lao vào đánh nhau.
“A!”
Con gái trong lớp hét toáng lên.
Ninh Vũ Phi nhanh chóng đi đến kéo Trần Thành Hạo ra, nhưng Cao Tử Tuấn lại vung thẳng một nắm đấm đến.
“A!” Lại có nữ sinh hét lên.
Nhưng Ninh Vũ Phi giống như mọc mắt ở sau đầu vậy, tay phải đưa về sau bắt trọn nắm đấm của Cao Tử Tuấn.
Quay người lại lần nữa, lạnh lùng nói: “Cẩn thận lời của cậu.”
“Hừ, tôi nói gì sai sao, Ninh Vũ Phi, thật không ngờ cậu lại là loại người này, còn ở chỗ này giả trang một tên nhà quê thật thà, thực sự là nực cười.”
Cao Tử Tuấn thu nắm đấm lại, còn cố ý quay sang đám bạn học xung quanh, lớn tiếng nói: “Mọi người thấy rồi đấy, cái tên Ninh Vũ Phi này, dưới vẻ bề ngoài là một người như thế nào rồi đấy, ở lại trong lớp của chúng ta, chỉ làm vấy bẩn cả lớp chúng ta mà thôi.”
“Cao Tử Tuấn, mày chính là ghen ăn tức ở thấy Ninh Vũ Phi ưu tú hơn mình, cái tin đồn nhảm nhí đấy có đồ ngu mới tin.” Trần Thành Hạo hét lên.
Trương Tư Phàm đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi, ngước mắt nhìn lên, hỏi: “Ninh Vũ Phi, chuyện này thật sự là do cậu làm sao?”
“Người thanh cao vẫn là người thanh cao, bây giờ nếu mọi người đều tin tôi là loại người như vậy, thì cho dù tôi có giải thích thêm nữa cũng vô ích.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừ, tớ tin cậu không phải loại người như thế, nhất định là có người tung tin đồn nhảm.” Trương Tư Phàm tỏ rõ thái độ.
“Tôi cũng nguyện ý tin tưởng cậu.” Tống Dương giơ tay nói.
Diêu Dư đi đến, nhìn thấy Trần Thành Hạo bị đánh, lập tức không vui chất vấn: “Cao Tử Tuấn, có phải cậu đánh Trần Thành Hạo không??”
“Ừ, là tôi đánh đấy, thì sao?” Cao Tử Tuấn khinh thường.
Không ngờ, Diêu Dư lại cầm lấy cặp sách của mình đập về phía cậu ta: “Chàng trai bản cô nương nhìn trúng là người mà cậu có thể đánh à?”
“Ây ây ây..”
Mấy bạn nữ vội vàng giữ chặt Diêu Dư lại, nhưng một câu chàng trai của tôi đủ dọa người, Trần Thành Hạo cũng ngu luôn rồi.
Đừng nhìn Diêu Dao là một người con gái cẩu thả, nhưng thật ra cô ấy là một cô gái có tính cách mạnh mẽ, là chị đại của toàn bộ đám nữ sinh trong lớp.
Có thể là bởi vì ý thức được mình đã lỡ lời, mặt của Diêu Dư trực tiếp đỏ bừng, cô ấy ôm mặt chạy thẳng ra khỏi phòng học.
Ninh Vũ Phi quay sang tất cả bạn học nói: “Tôi vừa mới chuyển đến, các bạn có thể không hiểu rõ tôi, các bạn muốn tin tôi thì các bạn tin. Nếu các bạn không muốn tin tôi thì tôi cũng sẽ không giải thích vô ích.”
“Hạo Tử, chuẩn bị vào lớp thôi, lần sau bỏ cái tật xúc động đấy đi.”
“Tớ không nhìn nổi người không rõ đầu đuôi câu chuyện mà miệng đã phun đầy phân.” Trần Thành Hạo bất bình nói.
Cao Tử Tuấn đem cặp sách ném lên trên mặt bàn, miễn cường vào lớp.
Nhưng học được nửa tiết, một người phụ nữ mặc đồng phục công sở đến gõ cửa một cái, sau đó nói: “Mời bạn Ninh Vũ Phi của lớp các bạn ra ngoài một chút?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT